Vương Chiêu Mưu luôn ghi nhớ rõ ràng những lời mình đã hứa.
Chính vì điều ước này và sự thúc giục của nhiều bên, số điểm
của Quý Liên Hoắc đã tăng từ 570 lên thẳng hơn 700 như hiện
nay, cậu đã dày công học hành gần nửa năm, cũng đáp ứng
được yêu cầu của Vương Chiêu Mưu nên cần phải được khen
thưởng xứng đáng.
Trước đó Lão Tề đã đại diện cho anh tặng Quý Liên Hoắc một
căn nhà ở Chung cư Xuyên Hải, nên bây giờ cậu còn thiếu một
chiếc xe. Vương Chiêu Mưu đã dự trù ngân sách khoảng năm
triệu để chi trả cho điều ước của cậu. Mức giá năm triệu bây giờ
đủ mua một chiếc xe thể thao hạng sang phiên bản giới hạn.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ cậu lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ "phần thưởng", Quý Liên Hoắc đứng trước
mặt Vương Chiêu Mưu, hai tay đặt sát bên mình nắm chặt lại,
môi cũng mím chặt. Cậu chưa kịp nói một chữ nào thì tai đã bắt
đầu đỏ lên. Vương Chiêu Mưu mở to mắt nhìn màu đỏ trên tai
Quý Liên Hoắc dần lan ra, lan lên má, rồi lan xuống cổ, lan thẳng
xuống dưới. Chẳng bao lâu, cả người Quý Liên Hoắc như bốc
cháy đến nơi mà vẫn không nói ra được một lời.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, tự hỏi đó là ước muốn gì mà
khó bày tỏ đến thế.
"Có chuyện gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng, hai tay
đan lại đặt trước bụng, ngước mắt nhìn thiếu niên, nói giọng
điệu dịu dàng.
"Anh Chiêu Mưu, em..." Quý Liên Hoắc cúi đầu, tựa hồ muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955724/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.