Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời, lại cảm thấy cánh tay đang ôm
mình siết chặt như cũ, lưng cảm nhận được bàn tay thiếu niên
áp sát vào người mình như vô thức nắm lấy thứ gì đó, cái đầu
bù xù trên cổ nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, hơi thở phả vào hõm cổ
ấm áp lại hơi ngứa ngáy.
Tài xế lấy vali trong cốp xe ra, mới đi được hai bước đã thấy sếp
mình đang bị ôm chặt đằng trước.
Chia cách không lâu rồi gặp lại ấy mà.
Hiểu hiểu.
Tài xế xách vali đứng đợi bên cạnh, dù bây giờ đang là mùa
xuân, gió về đêm vẫn hơi se lạnh, đứng hồi lâu cũng khá lạnh.
Tài xế dậm chân nhìn đồng hồ, không biết tại sao sếp bị ôm suốt
mười phút rồi mà cậu thiếu niên kia còn chưa chịu buông ra.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế bên cạnh đã lạnh đến nỗi phải
rụt đầu, bèn vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc ra hiệu buông tay.
Như nhận được tín hiệu nào đó, thiếu niên càng siết chặt vòng
tay không muốn buông.
Tài xế sờ sờ chóp mũi, liếc nhìn chỗ khác, ho khan vài tiếng.
Nghe thấy tiếng ho từ bên cạnh, Quý Liên Hoắc nhìn sang bên,
thấy tài xế đang lúng túng đứng đó với chiếc vali, mới chịu
buông lỏng cánh tay từng chút một, cố giấu đi vẻ luyến tiếc
trong mắt.
Vương Chiêu Mưu hít thở, thấy thiếu niên đã đi qua định lấy vali
từ tay tài xế, tài xế khó xử nhìn sếp, Vương Chiêu Mưu khẽ gật
đầu, tài xế buông tay, để cậu cầm vali bằng một tay, ngoan
ngoãn đi theo sau sếp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-vuong-khong-muon-lanh/1955744/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.