Cụ Lưu nghe xong toát mồ hôi, không biết nên hành động ra sao, cụ vội hỏi gã rằng có cách nào khác không. Gã nói “không”, nhưng có thể bảo người con trai cụ luôn nhẩm đọc câu nói kia, thì nhà họ Lưu có thể giữ được giống nòi. Có điều, sau này, khi người con cả ấy của cụ có con nối dõi thì cũng bắt đầu mắc căn bệnh như cha nó; điều này chỉ ứng với con trưởng cháu trưởng chắt trưởng… của nhà họ Lưu, chứ những người thuộc chi thứ trở đi thì không mắc phải cái vận hạn này.
Lưu Vân kể đến đây, anh nắn bóp các ngón tay của mình. Tôi rất sợ ngón tay anh bỗng dưng “tuột ra”, bèn rón rén hỏi anh: “Anh Vân, cha anh có phải là con trưởng không?” Lưu Vân gật đầu: “Đúng! Và, cha tôi chỉ có tôi là con một. Âu cũng là số phận nó thế.”
Gã ăn mày kia sau đó lại đến nhà cụ tổ họ Lưu dạy cụ một cách thức cần thực thi, dặn dò cụ: những người mắc thứ quái bệnh này, sau khi qua đời thì phải hỏa thiêu cái xác cho cháy hết ra tro, đem tro ấy trộn lẫn với bột nham thạch đen, dùng nó viết vào một cuốn sổ thu chi của cửa hiệu vàng mã nhà mình, thì có thể đảm bảo câu thần chú kia sẽ không tiếp tục gây tai họa cho các con cháu khác. Cuốn sổ thu chi ấy chính là cuốn sách nhỏ mà cha của Lưu Vân có trong tay.
Kể từ thời đó trở đi, nhà họ Lưu luôn chuyên tâm nghiên cứu câu thần chú ấy, nghiên cứu mấy đời vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lat-mo-thien-thu/1813325/quyen-1-chuong-8-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.