Nghe cha nói xong, toàn thân Lưu Vân run rẩy, tuy không hiểu rõ mấy nhưng hai chữ “khu mộ” khiến anh cảm thấy sống lưng vã mồ hôi lạnh toát. Ánh sáng bập bùng hắt lên khuôn mặt người cha khiến khung cảnh căn phòng trở nên rất quái dị. Lưu Vân từ từ lùi lại một bước, tựa lưng vào tường, không nói nổi một câu gì…
Cứ thế tựa vào tường hồi lâu, anh mới nhớ ra rằng từ bé đến giờ anh chưa từng nghe cha anh nhắc đến ông nội, chỉ nói ông cụ đã mất từ lâu, điều kỳ lạ là cha anh cũng chưa từng dẫn anh đến thăm viếng thắp hương mộ ông cụ, như tập quán dân gian thường làm.
Cha anh nhìn cuốn sách nhỏ, thở dài, nói: “Thực ra, tất cả là tại các cụ tổ tiên nhà họ Lưu chúng ta đã không tuân thủ một khế ước, nên bị trời quở phạt, bị nguyền rủa, cứ thế hết đời này sang đời khác chẳng biết khi nào mới thôi.”
Tổ tiên Lưu Vân đã từng kinh doanh đồ vàng mã đủ loại, nói cách khác, họ bán các thứ dành cho người chết, các cụ hành nghề từ thời nào thì anh không rõ, chỉ biết cha anh kể lại rằng ngày đó, nhằm kiếm ra tiền, các cụ đã học được một số câu thần chú để vận dụng vào việc kinh doanh… Buôn bán vàng mã mà lại ra tiền? Đúng! Càng có nhiều người chết thì họ càng đắt hàng. Thời đó, tổ tiên Lưu Vân có hai cửa hiệu vàng mã ở đầu và cuối một thị trấn nhỏ, sau khi các cụ vận dụng thần chú thì dân địa phương “đua nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lat-mo-thien-thu/1813326/quyen-1-chuong-8-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.