7 giờ 40 phút, xe dừng lại, rồi cửa sau của xe từ từ mở ra. Ánh mặt trời tràn vào, sáng lóa cả mắt, tôi vội đeo kính bảo hộ lên, làm theo cách trước đó Thạch Bình Nhi đã hướng dẫn điều chỉnh kính sao cho đạt độ sáng cho phù hợp; thấy tạm ổn rồi, tôi xuống xe.
Xuống xe rồi, tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn núi là núi, trông lạ hoắc, cảnh vật xung quanh đều chưa nhìn thấy bao giờ, chỗ xe đỗ, có vẻ như là một thung lũng hẹp. Khi tôi còn đang lấy làm lạ trước đây mình không biết danh thắng nổi tiếng Thuyền Sơn lại có một chỗ như thế này, thì Thạch Bình Nhi bỗng gọi mọi người tập hợp lại, chỉnh đốn lần cuối các trang bị đeo trên người để chuẩn bị xuất phát.
Ông Chung Sênh hỏi Thạch Bình Nhi, ông không muốn tham gia nữa vì tuổi tác thế này e không kham nổi, được không? Nhưng cô ta nói: cả tổ này có thể thiếu bất cứ ai nhưng không thể thiếu giáo sư Chung Sênh. Không rõ câu này có khiến ông cảm thấy mình rất được trọng dụng không, ông không nói gì, vẫn lặng lẽ kiểm tra các trang bị theo lời Thạch Bình Nhi dặn dò.
Sau khi tất cả đã ổn, Thạch Bình Nhi bảo chiếc xe đó quay về, rồi cô dẫn chúng tôi đi vào núi. Tôi vội rảo bước lên hỏi Thạch Bình Nhi xem còn phải đi bao lâu nữa, cô cầm la bàn ra xem, rồi nói: “Còn một quãng nữa.” Tôi ngạc nhiên, vì la bàn cô ta dùng là la bàn gấp kiểu cổ lỗ sĩ. Cô nói mình thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lat-mo-thien-thu/1813358/quyen-1-chuong-7-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.