Chiến Niệm Bắc giơ chân dài mình lên, kẹp chặt hai chân của Trần Tiểu Bích, không khách sáo nói: “Anh mệt rồi, ngủ thôi”.
“Anh là lợn à?” Cả ngày đến tối là ngủ ngủ ngủ, đã chạy đến phòng của cô rồi, lẽ nào chỉ chạy đến để ngủ thôi sao? Không có ý nghĩ gì khác à?
“Tôi là lợn, vậy em là gì?” Chiến Niệm Bắc ôm cô, dùng lực bóp bóp, nặn nặn, nha đầu này đem lại cảm giác thật tuyệt vời.
Thân thể cô mềm mại, đặc biệt là hương vị nữ tính đặc trưng trên người cô, trước đây anh thật sự nhìn không ra cô lại có cơ thể đầy đặn tuyệt vời như vậy.
Anh thật sự ân hận muốn chết, trước kia cô cởi bỏ toàn bộ quần áo phơi bày trước mặt anh, anh còn không nhìn cô nhiều, nhìn cô tỉ mỉ một chút.
Không dám nhìn, là bởi vì anh sợ bản thân sau khi nhìn sẽ không khống chế nổi bản thân, sẽ ko màng đến cái gì đem cô ăn sạch.
Giờ đây anh đã không còn phải lo lắng về điều này nữa,
Khoảng cách giữa họ đã được lấp đầy với chức năng tự phục hồi mạnh mẽ của cô bé này.
“Anh là lợn, thì em sẽ là đồ tể.” Trần Tiểu Bích đắc ý nói: “Sau này nếu anh dám không nghe lời, em sẽ làm thịt anh, hấp lên, nấu canh ăn.”
Chiến Niệm Bắc ôm Trần Tiểu Bích, chân tay chạy loạn trên người cô: “Anh là lợn, thì em cũng là người phụ nữ của lợn”.
Trần Tiểu Bích đánh anh một cái: “Cút đi”.
“Đau không?” Chiến Niệm Bắc một tay giữ lấy nắm đấm của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-chong-bac-ty/415073/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.