Mới mấy ngày không gặp, tôi bị bộ dạng của Lý Xảo Nhi dọa cho giật mình.
Làn da trắng trẻo của Lý Xảo Nhi bị nắng chiếu trở nên đen sạm thô ráp, trông như già đi mấy tuổi, khóe mắt đã xuất hiện mấy nếp nhăn khô nứt.
Ánh mắt Lý Xảo Nhi chạm phải ánh mắt tôi, lại trở về dáng vẻ cao ngạo.
"Cứ chờ xem, Cẩu Đản nhà tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn thằng nuôi heo."
"Lý Đào, tao thấy hơi thương hại cho mày đấy."
"Đến lúc anh rể mày về, mày quỳ xuống cầu xin tao, biết đâu đấy, tao có thể bảo anh ấy sắp xếp cho Phong Vũ một công việc lặt vặt."
Bác Bạch tức đến không nhẹ, "Cũng chỉ có mày coi Lý Cẩu Đản là báu vật thôi."
"Thằng bé Phong Vũ nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng hơn Lý Cẩu Đản gấp vạn lần!"
Tôi ngăn bác Bạch lại, "Đừng chấp nhặt với cô ta làm gì."
"Cô ta đã gả cho Lý Cẩu Đản rồi, bác nhường cô ta đi."
Mấy bà mấy cô lớn tuổi xung quanh nghe tôi nói vậy, đều cười đến không đứng thẳng lưng nổi.
Lý Xảo Nhi không kiếm được chút lợi nào ở đây, lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi.
Sau khi cô ta đi khỏi, vừa đúng lúc đến giờ cơm.
Bà Bạch nghe thấy mùi thịt thơm lừng từ nhà tôi bay sang, nuốt nước miếng: "Đào à, nhà cháu lại làm món gì ngon thế."
Những người khác đều mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
Tôi có chút đắc ý khoe khoang: "Cũng không có gì, chỉ là Kiều Kiều làm bánh rán bột ngô thôi. Sáng nay Phong Vũ mổ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-lai-luong-duyen/2531414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.