Mỗi động tác cô bé đều luyện tập trên mặt đất hàng trăm, hàng nghìn lần trước khi nhảy xuống từ tấm ván, cố gắng tạo ra ít bọt nước nhất.
Mỗi lần nhảy cô bé đều dồn hết sức lực để điều chỉnh nhịp thở, kiểm soát động tác, dù là một sai sót nhỏ nhất cũng khiến cô bé cau mày.
Không biết bao nhiêu lần cô bé bật nhảy, rơi xuống nước, rồi lại leo lên tấm ván, tiếp tục tập luyện. Những video như thế không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong điện thoại tôi mỗi ngày.
Trái tim tôi như được lấp đầy, đến mức chỉ cần khẽ động, có điều gì đó như sắp trào ra khỏi mắt tôi. Tài năng của cô bé khiến tôi không thể từ bỏ. Nỗ lực của cô bé càng khiến tôi không thể buông tay.
Để tìm ra cách giải quyết, tôi đã gần như sử dụng mọi nguồn lực và mối quan hệ mà mình có ở cả Giang Thành và Kinh Châu, tôi đều lục tung lên tìm kiếm. Nhưng tiếc là cuối cùng mọi nỗ lực đều thất bại.
Nửa tháng sau, cũng là ngày thứ hai mươi lăm kể từ khi tôi nộp đơn ly hôn. Đây là lần thứ ba tôi đưa bé Nhạn về trại trẻ mồ côi ở Giang Thành để làm thủ tục tạm thời rời đi.
Viện trưởng đã có tuổi, bà nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt. Phương pháp tốt nhất vẫn là nhanh chóng nhận nuôi bé đi. Năm nay con bé mười ba tuổi, sang năm là mười bốn tuổi rồi, những đứa trẻ bình thường ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-lai-tinh-yeu-luu-nhiem-duong/312784/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.