Thấy các bạn học khác đều nhìn chằm chằm ánh mắt mình, Trịnh Khắc Kỳ chỉ có thể kiên trì đến cùng: “Được rồi, không sao cả, không sao cả, ok, ok...
Trịnh Khắc Kỳ không dám hỏi những người khác muốn chọn món gì mà vội vàng chạy trối chết.
Mấy người học sinh đó nhận ra Hạ Thẩm Châu cố ý chỉnh Trịnh Khắc Kỳ nên lập tức che miệng cười thầm.
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó cô bé đứng dậy đi về phía Trịnh Khắc Kỳ.
Ngu Vũ Mặc vừa đi, Văn Gian Thanh vội vàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thẩm Châu rồi thấp giọng nói: “Tớ có tin tức, cậu có muốn nghe không? Liên quan đến Ngu Vũ Mặc Và Trịnh Khắc Kỳ đấy.”
“Không nghe.” Hạ Thẩm Châu trả lời một cách thản nhiên: “Cậu đừng nghe ngóng lung tung!”
Văn Gian Thanh tựa người vào sô pha rồi nói: “Không phải tớ lo cậu cắm đầu vào đó một cách mù quáng hay sao! Cậu còn nói tớ nữa.
Chuyện mà cậu gặp phải cũng không khá hơn chút nào.”
Hạ Thẩm Châu không trả lời.
Lúc này, Văn Gian Thanh nói tiếp: “Người của tớ nói với tớ rằng, mấy hôm trước, dì của Ngu Vũ Mặc đã đến cửa hàng bách hóa của ba Trịnh Khắc Kỳ để đáp ứng lời đề nghị.
Nghe nói, Trịnh Khắc Kỳ đã nói chuyện với ba cậu ta, cho nên đã âm thầm quyết định giúp đỡ dì của Ngu Vũ Mặc.
Hơn nữa, trước đó, Trịnh Khắc Kỳ đã đến nhà Ngu Vũ Mặc, cậu ta được tiếp đãi nhiệt tình lắm.
Còn có một tin nữa là: “Nếu như cậu quyết định che dấu thân phận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lay-nham-chong-dai-gia/363327/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.