Nha đầu này có tài năng khiến người khác yêu mến, chỉ cần vài câu nói chân thành và đơn giản, Xuân Lệ thích tính cách thẳng thắn của nàng ta, nên để nàng ta ở lại, dù sao nàng tạm thời ở đây cũng là để giúp đỡ người Kỳ gia nói như vậy thì mình cũng có công lao, được hưởng chút đãi ngộ cũng là điều xứng đáng.
Thúy Tảo làm việc nhanh nhẹn, sau khi mang đồ ăn đến còn dọn dẹp trong ngoài căn phòng một lượt, có người nói chuyện làm bạn, Xuân Lệ cũng không còn cảm thấy buồn chán. Tiểu nha hoàn nói, căn phòng này là căn phòng ở phía tây Kỳ gia chỉ cách một bức tường là nhà khác, hàng xóm họ Chu, tổ tiên làm thương nhân, ở Gia Định này cũng được coi là nhà có tiếng tăm. Nhưng phu nhân không thích Chu gia, vì nhà bọn họ có tổng cộng bảy nhi tử, phu nhân lại lén lút gọi người ta là “Bảy tiên nữ”, khiến Xuân Lệ cười không ngừng.
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Xuân Lệ ngồi trên ghế dài trong sân, càng ngày càng cảm thấy cô nương này thú vị.
Thúy Tảo sắp xếp đồ ăn vặt trên bàn đá, cười đáp: “Sau Trung Thu là mười lăm tuổi, ở trong Kỳ phủ này cũng coi như là đại cô nương rồi.”
Tiểu nha đầu tính tình sảng khoái, nói xong câu này thì bỗng nhiên cúi đầu. Xuân Lệ hiểu ý, thử hỏi, “Có người mình thích chưa?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-chi-xuan-tinh-i-dinh/2532968/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.