Xuân Lệ theo Thúy Tảo đi qua đình đài, ngắm hoa viên, nhìn cây liễu, cuối cùng sau khi vòng qua vài bức tường, đến được chính sảnh. Hôm qua nàng mới đến, lúng túng bị đưa vào đây không nhìn kỹ, hôm nay nhìn lại, ôi, thật lộng lẫy!
"Lách tách—" Bỗng nhiên trên không vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng, nghe tiếng thì không phải hàng rẻ tiền, khiến người ta đau cả đầu.
Xuân Lệ bịt tai nhìn về phía Thúy Tảo, sao vậy? Kỳ phủ đang chào đón nàng à?
Thúy Tảo lắc đầu, nhón chân ghé vào tai nàng nói lớn: "Đó là tôn tử thứ ba của Chu gia bên cạnh, hôm nay là lễ mừng trăm ngày!"
Xuân Lệ nghe thấy ba chữ "tôn tử thứ ba" thì muốn cười, nhưng nghĩ đến Kỳ phu nhân có thể đang không vui trong lòng, cũng không muốn chọc giận. Nhìn Kỳ phu nhân đối diện với đại thiếu gia đang ủ rũ, càng muốn cười hơn. Đại thiếu gia cũng thật ngốc, loại thời điểm này còn đứng trước mặt phu nhân làm gì? Không phải tự tìm phiền phức sao! Nói thật, bộ dáng của đại thiếu gia cũng rất tuấn tú phong độ, nhưng vĩnh viễn vẫn mang vẻ mặt không dám ngẩng đầu lên, cũng thật đáng thương.
Xuân Lệ đi qua gật đầu xem như chào hỏi Tạ thị, Tạ thị bảo nàng ngồi bên cạnh, cười hỏi: "Bữa sáng ăn có quen không? Nếu có gì cần thì cứ nói với Thúy Tảo, sắp xếp cho ngươi ở bên này tuy có phần thiệt thòi, nhưng ý ban đầu của ta là tốt, lão Chu gia vừa có tôn tử thứ ba, muốn cho tức phụ mới như ngươi dính được chút vui mừng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.