Lá cây xào xạc, một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Kỳ Hàm thực sự đã đến, nhưng hắn không phải một mình. Phía sau còn có một vị tướng quân uy phong lẫm liệt là Tuần Anh.
Xuân Lệ khi nhìn thấy hắn, vừa kinh hỉ lại vừa mất mác.
Mừng vì hắn như một vị thần tướng từ trên cao bay xuống, xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt ấm áp quan tâm như nước mùa xuân, như thể đã xa nhau nhiều ngày, gặp lại tràn đầy cảm xúc. Buồn vì người nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng ta lại là ai?
Giấu đi nghi vấn trong lòng, nàng nhìn Kỳ Hàm mỉm cười nhẹ nhàng, “Đừng lo lắng, ta vẫn ổn. Đến đây, ta giới thiệu với huynh, đây là Lan Vân Khê, là ca ca ruột của ta đã thất lạc nhiều năm. Lần này là mang ta đến để huynh muội nhận nhau, đều là người nhà, không cần phải đánh nhau.”
Rõ ràng là một tình huống đầy sát khí mà nàng lại biến thành như một bữa tiệc.
Lan Vân Khê rõ ràng không ngờ nàng lại nói như vậy, sau một lúc ngẩn người cũng hiểu ra, khi biết mối quan hệ của nàng với hắn ta, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi kế hoạch của hắn ta sẽ bị kẻ này phá hỏng, quả đúng như vậy.
Hắn ta tiến lên vài bước, mặt không biểu cảm nhìn Kỳ Hàm nói: “Nếu đã là người nhà gặp nhau, vậy ngươi có thể để cái người ngoài này rời đi trước.”
Tuần Anh cầm kiếm cảnh giác tiến đến, đứng bên cạnh Kỳ Hàm, nhìn quanh những người mặc đồ đen, hừ lạnh một tiếng nói với Lan Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-chi-xuan-tinh-i-dinh/86361/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.