Khi hai người trở về trước cửa quán trọ "Nguyệt Lung Sa", cơn mưa lớn gần như trút xuống như thác.
Trên phố, ngoài màn mưa ẩm ướt, hầu như không thấy bóng dáng ai.
Xuân Lệ đứng dưới mái hiên, nâng váy ướt sũng, nhìn Kỳ Hàm bên cạnh đang thu ô, ngón tay hắn thon dài trắng trẻo, nhẹ nhàng lắc cán ô, lập tức làm nước b.ắ.n tung tóe.
Đây vốn là một hành động bình thường, nhưng trong mắt Xuân Lệ lúc này lại trở nên có chút ý vị sâu xa. Nàng luôn không thấy phản cảm với những lúc yên tĩnh bên nhị thiếu gia, vẻ tao nhã của hắn như khiến người ta thưởng thức một bức tranh.
Chỉ có điều, áo hắn đã ướt sũng, trên đường đi, hắn luôn che chở cho nàng rất tốt. Những lời của Khanh Tiểu Phù lại vô tình hiện lên trong đầu, khoảnh khắc này, lòng Xuân Lệ tràn ngập một cảm xúc kỳ diệu.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn quay lại thì không khỏi ngạc nhiên, “Sao vậy? Bị vẻ anh tuấn của ta mê hoặc rồi hả?”
Xuân Lệ quay đầu đi không nhìn hắn, lúc này mưa lớn như vậy, nhưng dưới mái hiên nhỏ bé này, chỉ có nàng và hắn. Đây mới thực sự là thế giới của hai người chăng? Xuân Lệ nhìn những giọt mưa dưới chân, không muốn nhúc nhích.
Thời gian phảng phất như ngừng lại——
Giữa trời đất, ngoài màn mưa ra, chỉ có nàng và hắn, sóng vai đứng bên nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩm ướt. Trong lòng như cũng bị mưa thấm ướt, nặng nề, không thông thoáng, sau đó thậm chí làm cho mặt nàng nghẹn đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-chi-xuan-tinh-i-dinh/86411/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.