Không khí giống như là đông lạnh rồi, tôi nghĩ vẻ mặt tôi phải rất cứng ngắc, hai mắt nhất định còn mang theo một chút hoảng hốt. Sau đó, tôi lập tức hối hận, sao tôi lại mất bình tĩnh cơ chứ, bộ dạng này của tôi, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này rồi sao?
Trong nội tâm tôi chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng miệng lại phát ra một tiếng cười ngắn ngủi: "Ha ha, đối tượng xem mắt là nữ? Chị... Chị đang đùa đó hả."
"Tôi có hay nói giỡn không?" Đôi mắt trong trẻo như nước nhưng mang nét lạnh lùng của Kiều Tư Vũ phảng phất như có chút ánh sáng chớp động, chị ấy dừng lại một chút, dùng một loại thanh âm nhẹ vô cùng mang theo ý cười nói: "A, đúng là tôi đang đùa đấy."
Tôi không thể đối mặt với chị ấy thêm được, cố gắng định thần, cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.
"Em thích con gái phải không?"
Tôi lại một lần nữa kinh ngạc nhìn chị ấy, chị ấy lại còn bồi thêm một câu: "Lần này tôi không nói giỡn đâu."
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Trực giác."
Tôi gần như muốn khóc, trong đầu nảy sinh một loại ý niệm dù bất cứ giá nào cũng không muốn giải thích, người phụ nữ trước mặt này cao quý, ưu nhã, còn có sự khôn khéo dường như có thể hiểu rõ hết thảy mọi thứ, khiến cho người trước mặt chị không có chỗ nào che dấu, bản năng nói dối đều biến thành một chuyện khó khăn.
"Đừng để ý, thật ra, chuyện này không có gì là không tốt."
Trong lúc nói chuyện, chị ấy đã đứng lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-hoa-huu-khai-phong-hoa-le-lai-no/1263250/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.