Sáng, thấy người đó đã ngủ sâu, Moon khẽ lách người, gọi điện xin nghỉ làm rồi chạy ra hiệu thuốc mua chút bông băng và thức ăn.
-“Nguyệt…đi đâu đấy?”
Vừa trở về đã thấy Wind đã ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách, giọng điệu nũng nịu không khác trẻ con ngủ dậy không thấy mẹ là mấy. Lòng Moon tự dưng thấy ấm áp, cô nhẹ lời dỗ dành:
-“Tôi đi mua tý đồ, để tôi thay băng cho cậu, ăn chút gì đó rồi đưa cậu về viện nhé!”
Khóe môi ai đó khẽ cong lên, sung sướng nằm sấp xuống ghế, để mặc ai đó xử lý vết thương.
Cô làm rất nhẹ nhàng. Mấy lần vào viện, cô đều xem trộm, cả tấm lưng rộng lớn của cậu vì cô mà bị thương lởm chởm, cô nghe y tá nói chuyện, lưng là bị đá dăm đâm vào, các bác sĩ phải vất vả lắm mới lôi ra được hết.
Nghĩ tới mà nước mắt lại rơi, cô thì thầm:
-“Phong, xin lỗi nhé!”
Anh ngoảnh lại, ngạc nhiên:
-“Hả?”
-“Là tôi hại cậu, hai lần cậu bị tai nạn đều là tôi gây ra…”
Giọng Moon nghèn nghẹn khác thường, Wind vội vàng ngồi dậy, xoa xoa đầu cô, vỗ về:
-“Sao mà ngu thế? Cậu chưa nghe chuyện số đã nhọ thì ngồi nhà cũng bị quạt trần rơi vào đầu mà toi à? Là cái số thôi…”
-“Không phải số mà…tại tôi…tại tôi…tôi là khắc tinh của cậu…”
Bờ vai Moon run run, ánh mắt tuyệt vọng khổ sở, lòng Wind tự dưng cũng thấy lạnh buốt, dịu dàng kéo cô vào lòng, anh nói rất khẽ:
-“Em là may mắn của anh!”
Tim Moon một giây thổn thức, lời Wind vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-nao-em-khong-biet/1966680/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.