Hạnh phúc, đôi khi chỉ hai người là đủ. Có thêm người thứ ba, lại thành bất hạnh.
Hà Nguyệt Anh cũng từng tưởng tượng, anh rời viện gấp như thế, về nhà, chắc chắn muốn gặp chị.
Nhưng chưa bao giờ dám nghĩ, họ lại thân thiết tới vậy.
Khổ công cô đã coi Hà Nguyệt Dương là tỷ tỷ tốt, cô đã cầu xin như vậy, mà vẫn còn trơ lì gặp anh, đúng thật không thể chấp nhận nổi.
Nếu hôm nay cô không tới bất ngờ, không biết còn có thể xảy ra chuyện động trời gì nữa…
-“Nguyệt Anh!”
Hà Nguyệt Dương thấy em gái, lại quay lại nhìn Phong đang nằm chễm trệ xem tivi trên ghế sofa nhà mình, cảm giác tội lỗi dâng trào, cô lí nhí:
-“Ta, ta xin lỗi…gọi cho mi không được, cả Vân nữa…”
Nguyệt Anh tỏ vẻ không để ý, cô cười rất tươi:
-“Có gì chứ, dù sao hai người cũng là bạn, lần trước là muội hơi quá lời, cũng vì lo cho anh ấy thôi…”
-“Ừ…”
…
Thấy Hà Anh, Phong chỉ chào hỏi qua loa rồi về…lòng cô tan nát. Có lẽ, lần trước cô đùa anh hơi quá đáng!
Tối đó, cô ngủ lại nhà chị gái, cố gắng hỏi khéo về những ngày vừa qua.
Hà Nguyệt Dương tới là khó xử, cô chẳng muốn nói dối em gái, nhưng cũng sợ nó biết Phong ăn cơm nhà cô, nó sẽ buồn…lòng cô thấy áy náy nặng nề.
-“Phong bệnh, có lúc sang nhà ta ăn cơm, dù sao cũng là bạn, nó tai nạn cũng vì ta, ta không thể làm ngơ…”
Cô cố gắng giải thích, mong Hà Anh sẽ hiểu.
Em gái cô không những không tức giận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-nao-em-khong-biet/1966683/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.