Chiếc cầu treo dài đung đưa trong gió, hai bóng người đứng ở giữa cầu, nam tử một thân bộ y phục màu trắng, thanh cao thoát tục, nữ tử đằm thắm nhẹ nhàng.
Người đó là Chí Kiệt cùng Mỹ Duyên.
"Chí Kiệt, huynh có làm theo lời ta không?"- Mỹ Duyên cười nhìn hắn.
Chí Kiệt vẫn không trả lời, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía xa.
Thấy thế Mỹ Duyên liền lên tiếng: "Chí Kiệt."
"Chuyện gì?"- Chí Kiệt hoàn hồn trở lại, chết tiệt thật, sao hắn cứ nghĩ về sư phụ thế này.
"Muội hỏi những chuyện muội nói huynh có làm theo không?"- Mỹ Duyên lăp lại một lần nữa.
Chí Kiệt thở ra: "Sư phụ ta nói người không thích những nghi lễ rườm rà."
Mỹ Duyên im lặng rồi bật cười: Sư phụ huynh thật thú vị, chắc là một lão ngoan đồng, dễ thương thật."
"Không phải."- Chí Kiệt nói lại, giọng có phần hơi lớn làm Mỹ Duyên ngạc nhiên, ý thức được phản ứng của mình hơi quá, hắn nhẹ nhàng nói: "Ý ta là, muội nói vậy là đại bất kính."
Mỹ Duyên đang định nói gì thì gió đột ngột nổi lên, làm chiếc cầu đung đưa khiến cô nàng đứng không vững, lúc sắp ngã, nàng ta được một đôi tay chắc chắn ôm vào lòng.
"Sao đột nhiên lại nổi gió thế này"- Chí Kiệt không để ý tới tư thế mờ ám của hai người bây giờ, chỉ nhìn xung quanh thắc mắc.
Mỹ Duyên ngại ngùng xê ra một tí nói: "Chắc là do thời tiết thất thường."
Chí Kiệt lắc đầu, luồn gió này tuy mạnh nhưng không có nhiệt độ, đến và đi là trong một khoảnh khắc, là ma
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-ngan-nam/439696/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.