Editor: Waveliterature Vietnam
Khuôn mặt của Mạc Thanh Yên thoắt cái trắng bệch, Lệ Đình Tuyệt cũng nghe thấy, đứng dậy, cất bước đi tới.
Ôm cô vào lòng, cho cô sức mạnh.
Mạc Thanh Yên ngắt điện thoại, đột nhiên đứng dậy "Ai đưa bọn nhỏ đi?"
Cô thực sự nghĩ không ra, Băng Khối và Dương Quang tuyệt đối sẽ không có chuyện đi cùng người lạ. Trừ phi là người quen, nhưng là ai mới được?
Bàn tay to lớn của Lệ Đình Tuyệt vỗ nhẹ vào đầu cô: "Đừng gấp, hai đứa nhỏ đó còn ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."
Hắn biết Băng Khối và Dương Quang không phải là đứa nhỏ bình thường, nếu như có gì nguy hiểm, bọn nó nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn. Hơn nữa có thể sẽ khiến bọn người bắt cóc chúng gặp xui xẻo cực lớn.
Thế nhưng Mạc Thanh Yên căn bản không thể bình tĩnh lạnh nhạt được, chỉ cần là chuyện có liên quan đến con, cô đều không thể trấn tĩnh.
"Em phải đến trường xem xét camera."
Lệ Đình Tuyệt cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi, còn để Nguyên Thành đi xem xét camera của bộ giao thông.
Hai người đứng dậy, chuẩn bị đi đến trường. Mạc Thanh Yên còn ôm một tia hy vọng, chính là bọn nhóc chỉ đang ở trong góc nào đó trong trường chơi đùa, cho nên mới để thầy cô nghĩ là bọn chúng có người đón đi rồi.
Hai người vừa ra khỏi phòng làm việc, phía trước xuất hiện một người phụ nữ đang chống eo đi lại.
Lúc cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, vẻ mặt hơi cứng lại, xoay người muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2642933/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.