Editor: Waveliterature Vietnam
Lãnh Nhiên từ trên sô pha ngã xuống đất, thầm mắng một câu,"Tôi biết rằng không nên cười nhạo anh." Vậy mà hắn lại nằm không mà cũng trúng đạn?
Mà Ngôn Ngọc không nghĩ tới tên nhóc mày lại bị tổn hại đến mức vậy, không phải là mình để bọn họ ở cùng sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên khép hờ, "A? Bọn họ cũng uống nha?"
"Đúng, bọn họ cũng uống mà, cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt."
Mạc Thanh Yên có chút nhịn không được, ai làm bạn với anh cũng thật đáng thương, nước tiểu mà cũng phải cùng nhau uống.
Ai nha, thay hai người cầu nguyện một giây.
Sau đó nhanh chóng lấy chén đưa cho hai người bọn họ, hai người nhìn thấy hai chén đựng, thiếu chút nữa liền ói ra. Lãnh Nhiên bịt mũi lại, đánh chết hắn cũng không muốn uống nha.
Vì thế liền đá một cước qua Ngôn Ngọc,"Đều là tại cậu."
Ai bảo cậu cười nhạo anh, hiện tại thì hay lắm, trên lưng chính là danh nghĩa của anh em tốt, lại không thể từ chối.
Ngôn Ngọc bài trừ một tia cười đến,"A, tiểu yên, nói thật, thứ này vô dụng."
Rốt cuộc giờ câu nói cũng thành sự thật, hắn thề lần sau không bao giờ cười nhạo Lệ Đình Tuyệt nữa, bằng không, người thảm nhất chỉ là mình mà thôi.
Mạc Thanh Yên nhíu mi,"Lệ Đình Tuyệt anh là không phải cảm thấy được ta hảo bổn? Thế nhưng tin tưởng này?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, kỳ thật cô cũng biết chuyện này không quan trọng. Nhưng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2643709/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.