Lệ Đình Tuyệt dựa ra phía sau, cả người thả lỏng.
Đường gân rõ ràng hoàn toàn hiện ra trước mặt Mạc Thanh Yên, không thể không nói vóc dáng người đàn ông này rất đẹp. Cao 186, vai rộng eo hẹp, thân người rất đẹp.
Hai mắt đầy tà khí luôn nhìn cô, khiến cô có chút không được tự nhiên.
"Vết thương đã băng bó xong, anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây."
Dứt lời cô đứng dậy, chuẩn bị đi.
Hắn ta lười nhác mở hé mắt, nhếch môi.
" Đêm nay cô Trương nghỉ, nếu cô không ở đây, tối mà vết thương bị viêm nhiễm, sốt, sau đó tôi chết rồi, có phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm sao. Như vậy, bây giờ tôi phải viết di chúc, để người khác biết, việc tôi chết có liên quan đến cô."
"Anh..."
Cô quay người lại, khuôn mặt nhăn lại, "Bị thương một chút như vậy có thể chết được sao? Anh đừng hù tôi."
Mà Lệ Đình Tuyệt giơ tay vuốt vuốt mái tóc trước trán, "Nếu bị viêm nhiễm thì một lỗ hổng cũng sẽ chết, đừng quên, vết thương của tôi là do ai?"
Mạc Thanh Yên vứt cái túi, tên này đúng là không thể nợ tình hắn.
"Tôi ở lại đây là được chứ gì."
Lệ Đình Tuyệt đã đạt được, liền thò tay ra, "Dìu tôi vào phòng."
Càng nhìn càng thấy hắn giống một ông cụ, Mạc Thanh Yên bĩu môi, dìu hắn đi lên lầu.
Mà Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy chiếc mũi nhỏ của cô khá cong, không nhịn được mà nhìn cô vài lần.
Hắn phát hiện, vốn dĩ vẻ đẹp của người con gái có thể khiến người khác thấy vui mắt, giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tien-sinh-a-duong-tinh-duyen-cua-nguoi-tham-roi/2644742/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.