“Á Á.” Một tay khác của Tả Kình Thương lấy ra dây chuyền của mình, chiếc chìa khóa nhỏ đung đưa, “Em đã đoán được từ lâu, tại sao không đưa ra kết luận?”
Thư Tầm né tránh ánh mắt anh.
“Em vẫn oán trách tôi.” Tả Kình Thương nói một lời trúng đích, “Em cho rằng Thư Phóng không phải phụ trách cho hành vi của mình, trong mắt em, cậu ấy chỉ là trẻ con, trẻ con làm gì cũng có thể thông cảm tha thứ, cho dù việc đó là cướp đoạt sinh mệnh của người khác. Vụ án đó, không chỉ mình anh, bất kỳ cảnh sát hoặc pháp y nào phát hiện ra chân tướng, đều sẽ vạch trần tội ác của Thư Phóng, chính em cũng sẽ làm thế.”
“Tôi sẽ không làm vậy!”
“Em sẽ làm vậy, chẳng qua em còn chưa kịp phát hiện ra thôi.”
“Bây giờ nhắc lại những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Tả Kình Thương.”
“Ý nghĩa của việc nhắc lại chuyện này chính là --- Nếu như em vẫn mang ý nghĩ vì tư tình riêng mà làm trái pháp luật, tôi vẫn sẽ không đồng ý hợp tác phá án với em trong bất kỳ vụ án nào.”
“Là ai đã kéo tôi tham gia vào vụ án giết người liên hoàn này?”
“Tôi muốn dùng ví dụ thực tế để cho em thấy, nếu như một đứa trẻ không được quản lý tốt, để mặc cho nó thích làm gì thì làm, sẽ trở nên khủng khiếp đến mức nào. Nếu như năm ấy tôi bao che cho Thư Phóng, hiện tại có lẽ cậu ấy còn đáng sợ hơn hung thủ của vụ án này nhiều.”
“Anh vẫn chưa có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-tinh-nhan-dam-mau/1956956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.