“Tên chết tiệt kia, ta giết mi!”
Biết mình sẽ mang tiếng xấu trăm đời, hoàn toàn là họa do cái quần nhỏ chết tiệt kia, Vương Gia Vĩ nổi trận lôi đình, đuổi giết sắc ưng.
“Oan uổng quá a, ta cũng không biết quần nhỏ kia lại như vậy a! Đều là do CLB Muốn Làm Muốn Làm kia đó!” Tù trưởng Mặc Ưng tôn quý một bên né tránh gối, sách, dép lê, một bên cố gắng kêu oan.
“Thúi lắm! Anh không biết? Tôi đã tìm người hỏi qua, Cổ Quốc Mã Thái căn bổn không có tập tục mặc nội y đỏ!”
“Ách... Cái này...”
“Câm miệng, còn cãi hả! Còn dám bịa nữa không?”
“Đừng nóng giận mà, bảo bối, ta cũng đã cố gắng hết sức giúp cưng gãi ngứa mà.
“Câm mỏ lại!” Vương Gia Vĩ nghĩ lại khi mình trên đài, bị tên sắc ma này ‘gãi ngứa”, cậu hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho rồi: “Còn nữa, anh làm cho bệ hạ nghĩ tôi bị trĩ, còn tặng thuốc cho tôi, thật mất thể diện “
Cậu đường đường trợ lý thiên tài, lại có bệnh “thầm kín” không tiện nói ra, nhục không chịu được, không thể chịu được mà!
“Mặc Ưng chết trôi kia, anh nghe kĩ bổn thiếu gia đây, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ ra khách sạn ở, nếu không có thể phá nát nơi này cũng không chừng!”
“Hả? Không nên a, bảo bối, không nên tức giận...”
“Biến!”
Ngay lúc hai người lời tiếng ý lại, thị vệ tiến vào bẩm báo ――
“Báo cáo tù trưởng đại nhân, quốc vương bệ hạ triệu kiến.”
“Biết rồi. Ta tới ngay.”
Tù trưởng Mặc Ưng quay đầu trộm hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-vat-cua-tu-truong/56044/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.