Vì cảm tạ Tần Chấn Dương cùng Diệp Phương Diêu giúp mình kiếm Ớt Nhỏ về, Mặc Ưng mở tiệc lớn tại phủ.
Bốn người ngồi thành vòng tròn, hưởng thụ vô số cao lương mỹ vị.
“Nào, đến, không cần khách khí.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Ưng rạng rỡ tươi cười, nâng chén rượu, “Anh Tần, để tôi kính anh một chén, cạn.”
“Cạn!” Tần Chấn Dương hào sảng uống một hơi cạn sạch: “Uh, quả là rượu ngon! Tiên Nhân Rượu của Cổ Quốc quả là danh bất hư truyền.”
“Ha ha, anh Tần quả là biết thưởng thức. Đây chính là rượu quý cất trăm năm, không phải anh hùng hào kiệt như anh Tần đây, quả thật không xứng uống.”
“Ha ha ha, Tần Chấn Dương tôi cũng khó gặp được tri kỷ, chính vì anh hùng trọng anh hùng, nếu như không uống đến thống khoái chẳng phải có lỗi với tù trưởng sao! Cạn!”
Hai người cụng ly, vừa nói giỡn vừa hận không biết nhau sớm hơn.
Vương Gia Vĩ cùng Diệp Phương Diêu bên cạnh nhìn, vừa tức vừa buồn cười.
“Hai chúa quỷ tụ lại với nhau quả làm người khác lo lắng a.” Diệp Phương Diêu nói.
“Đúng vậy, lần trước em bị anh Tần hại thảm quá.” Vương Gia Vĩ đồng ý gật đầu.
Từ lần trước bị “chụp”, Vương Gia Vĩ đã vô cùng kính sợ “CLB Muốn Làm Muốn Làm”.
Chỉ có anh Tần mới nghĩ ra tiện chiêu như vậy.
Vương Gia Vĩ hồn nhiên không biết “tiện chiêu” kia là của Diệp Phương Diêu.
“Đúng vậy, chồng tôi thật rất xấu đó nha! Trở về tôi sẽ giáo huấn hắn.” Diệp Phương Diêu bày ra bộ dáng anh hùng khí khái thấy chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/le-vat-cua-tu-truong/56045/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.