1.
Sau khi nghĩ vậy, giáo viên phụ đạo tìm tới chúng tôi.
Hôm đó cô ta dặn dò ban cán sự thông báo cho mọi người rằng, năm giờ rưỡi sau khi tan học đừng có về, ở lại họp lớp.
Chưa tới giờ tan học mà cô giáo Tề đã “đại giá quang lâm” tới cửa lớp chờ chúng tôi rồi.
Sau khi giáo viên môn Phỏng vấn rời đi, cô ta mới tiến vào, làm màu cho đã rồi nói với chúng tôi: “Khuôn viên trường và học sinh như là máu mủ ruột rà với nhau.”
Còn bồi thêm một câu nữa là: “Hôm nay, em lấy trường X làm vinh, mai sau, trường X lấy em làm vinh.”
Ai nấy đều mù tịt, là sao?
Sau đó, cô ta nói tiếp: “Tới khi tụi em ra trường rồi, liệu còn ai nhớ tới việc các em từng là một thành viên của nơi đây không?”
Hài hước thật.
Tôi chưa ra trường cũng chưa thấy có ai nhớ tôi là một thành viên ở đây cả, có lẽ ngay cả bản thân cô Tề cho tới giờ cũng chưa chắc đã nhớ tên tôi nữa là.
Huống hồ, trường chúng tôi chẳng phải Thanh Hoa hay Bắc Đại, 985/211 gì, nó nhớ tới tôi thì có ích gì chứ?
Sau khi kêu gọi ngót nửa tiếng trời, chúng tôi mới biết ý đồ thật sự của cô ta.
Cô ta muốn đặt làm một tảng đá xấu xí, đặt ở cửa học viện, bên trên không chỉ đề lời răn của học viện chúng tôi mà còn viết cả họ tên của cô giáo Tề, cùng với toàn thể học sinh khoa Báo chí khóa 2016.
Tôi bấm tay tính nhẩm, không tính dấu ngắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-dai-hoc-toi-gap-phai-giang-vien-hach-dich/2606666/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.