“Khi tốt khi xấu, lúc quá tối và quá sáng chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang ảnh.” Thích Giác khom người, lấy áo ngắn màu trắng trên bàn tự tay mặc vào cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước vậy mới phản ứng lại, hai má lập tức đỏ lên. Nàng vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Thích Giác cài khuy áo trước ngực lại.
Sau đó, Thẩm Khước quay người lại nhón mũi chân lên, đem mặt dán sát vào trước mắt Thích Giác, nói: “Tiên sinh, tiên sinh! Bây giờ người có thể nhìn rõ con có dáng vẻ gì không? Vẫn chỉ là một đạo quang ảnh sao?”
Thích Giác quả thật chuyên chú nhìn vào mặt Thẩm Khước.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước kéo kéo ống tay áo của Thích Giác, có chút căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc có thể nhìn rõ không vậy?”
Khoé miệng của Thích Giác từ từ giương lên một độ cong nhỏ, chàng nói: “Thật là một cô nương xấu xí.”
Nói xong chàng liền quay người tìm áo váy trong tủ đồ.
“Tiên sinh người nói con xấu?” Thẩm Khước cố gắng quay người của Thích Giác lại, giữ lấy vạt áo trước ngực chàng, ép chàng cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mình. “Tiên sinh, người nhìn con kĩ một chút, con không xấu! Thật sự không xấu!”
Thích Giác cười nhìn khuôn mặt nhỏ đang cau mày của nàng, cũng không nói chuyện.
“Hừ, tiên sinh mắt của người nhất định nhìn không rõ!” Thẩm Khước trừng mắt nhìn chàng.
Thích Giác liền trầm thấp cười rộ lên, chàng chọn bộ váy đẹp nhất đưa cho Thẩm Khước, nói: “Lát nữa bảo nha hoàn hầu hạ con rửa mặt. Ta phải ra ngoài một chuyến, trước bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-kieu-hoa/2024409/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.