Bệnh tình của Tô Yên ảnh hưởng đến tâm trạng của tất cả mọi người.
Lục Cận Phong đã hoàn toàn xem bệnh viện như nhà của mình, dọn không ít đồ đến đây, ngày nào anh cũng nói chuyện với Tô Yên.
Anh cũng sẽ dẫn theo bé Ba bé Tư đến, lần đầu tiên bé Ba bé Tư gọi Tô Yên một tiếng mẹ, là vào một ngày Tô Yên đã hôn mê được một tháng.
Lục Cận Phong bế bé Ba, đến gần Tô Yên, dạy bé Ba: “Đây là mẹ, bé Ba, gọi mẹ đi con.
”
Đôi mắt đen láy của bé Ba xoay chuyển, thật sự học gọi bằng giọng trẻ con: “Mẹ.
”
Tiếng mẹ này gọi đến vành mắt Lục Cận Phong cũng đỏ lên.
Anh không ngờ bé Ba sẽ gọi thật.
Bé Tư thông minh, cũng gọi theo một tiếng: “Mẹ.
”
“Yên Yên, em có nghe thấy không, bé Ba bé Tư biết gọi mẹ rồi, bọn chúng đang gọi em đấy.
” Lục Cận Phong vui mừng nói với Tô Yên: “Anh và các con vẫn đang đợi em tỉnh dậy.
”
Bé Ba đưa tay về phía Tô Yên đang nằm trên giường bệnh, muốn Tô Yên bế, cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà chua xót.
Tô Yên đang nằm trên giường bệnh không có phản ứng gì với con, bé Ba bé Tư lại bắt đầu khóc, nước mắt rơi lộp bộp.
Vành mắt Lệ Uyển đỏ bừng, nói: “Để mẹ bế đứa nhỏ ra ngoài trước đi.
”
“Vậy con tiễn mọi người về trước.
” Lục Cận Phong bế bé Ba, anh không yên tâm để một mình Lệ Uyển dẫn theo hai đứa nhỏ.
“Được.
”
Bây giờ Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1006244/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.