Tô Yên không tỉnh táo lắm, cô nhìn Chu Kiệt, trong đầu hơi mờ mịt, hơi đau.
Giọng cô hơi khàn, rất khó nghe.
Chu Kiệt nghe thấy Tô Yên gọi mình, vui mừng khôn xiết: “Ừ, là tôi, Tô Yên, cô tỉnh rồi à, để tôi đi tìm bác sĩ.
”
Tô Yên nhắm mắt, cô vẫn rất mệt mỏi, mắt hơi nhức.
Chu Kiệt trượt xe lăn định ra ngoài, xe lăn của Lục Cận Phong lại trượt từ ngoài vào.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của Lục Cận Phong lập tức đen đi.
Tần Chấn Lâm nhìn thấy Chu Kiệt, bối rối hỏi: “Cậu là ai, đến phòng bệnh của con gái tôi làm gì?”
Tần Chấn Lâm không biết Chu Kiệt.
Chu Kiệt có cảm giác chột dạ, tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, nói: “Tôi là bạn của Tô Yên, đến thăm cô ấy, đúng rồi, Tô Yên tỉnh rồi.
”
Vừa nghe thấy Tô Yên tỉnh rồi, Lục Cận Phong lập tức trượt xe lăn đến bên giường.
Tần Chấn Lâm cũng kích động đến bật cười: “Con gái tôi tỉnh rồi.
”
“Yên Yên.
” Lục Cận Phong vui mừng đến sắp khóc.
Tô Yên mở mắt ra, nghiêng đầu qua nhìn anh, cũng không nói gì, tròng mắt chuyển động qua lại trên người Lục Cận Phong, gương mặt cô bị băng gạc băng lại, nên không nhìn thấy biểu cảm gì khác.
“Yên Yên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?” Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, vui mừng đến tròng mắt cũng chảy nước mắt.
Tô Yên nâng tay kia lên, lau đi nước mắt của Lục Cận Phong: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại khóc, ông xã,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/len-nham-xe-hoa-cuoi-chong-nhu-y/1006248/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.