"Em nói đi Hàm Nhi, vì sao em lại đối xử với anh như vậy"
Cô nghe thì từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống hai bên gò má cổ họng cô nghẹn ngào
"Nhược Quân... Em... Em xin anh đừng đến làm phiền cuộc sống của mẹ con em nữa, anh nên sống cho mình đi"
"Nếu em nghĩ cho cuộc sống cho anh như vậy...! Xin em hãy về lại bên anh được không" hắn vừa nói vừa đi lại gần cô nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cô lên
"Em... Em không...Ưm..." cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã dùng miệng khóa chặt miệng của cô lại...! Hắn dùng hết sức hôn mạnh vào đôi môi nhỏ đó hắn càn quét không khoan miệng của cô ép cô phải tiếp nhận lấy đầu lưỡi của hắn, hắn trêu đùa chiếc lưỡi của cô đến mức cô sắp như không thể chịu nỗi thì liền đưa tay đẩy hắn ra
"Nhược... Quân em không thể thở được nữa...ưm"
Hắn nghe thấy cô nói như vậy! thì mới chịu buông tha cho đôi môi cô, hắn còn luyến tiếc hôn nhẹ một cái trước khi buông tha hẳn cho cô
Sau khi hắn thả cô ra, cô vội đưa tay lên ôm lồng ngược thở hồng hộc đầu óc thì trống rỗng quay cuồng... Nhưng không hiểu sao cô lại thích cảm giác đó cảm giác được hắn trêu đùa quan tâm và dở trò biến thái với cô
"Hàm Nhi anh không cho phép em rời xa anh nữa, từ giờ anh sẽ chăm sóc em và con! Mất em một lần anh đã đau khổ đến thế nào em biết không" hắn cất giọng ôn nhu nói rồi đưa tay kéo cô ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-toi-em-dam-khong-nghe/1458760/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.