PHẦN40
"Dạ... Cháu hiểu rồi... Bà hãy yên tâm..." giọng cô nhẹ lại... Nước mắt không ngừng rơi...
Bà hắn nghe vậy mắt mở to nhìn cô hỏi lại...
"Cô hiểu thật rồi chứ... Vậy tức là cô sẽ không đeo bám cháu tôi nữa đúng không"
Cô gật gật đầu không nói gì...
Bà hắn và ả Châu Ngọc cười hài lòng bà hắn cất giọng nói tiếp...
"Thế cô cần bao nhiêu... Tôi sẽ đưa... Coi như tiền chợ cấp thời gian qua cô chắm sóc thay cháu dâu tương lai hộ tôi..."
Cô nghe từ cháu dâu tương lai mà cổ họng nghẹn lại... Cô vội đưa tay lau hàng nước mắt ngước mặt lên nói..
"Dạ... Cháu không cần tiền đâu..."
"Cô chắc không... Dù sao cũng phải nhận một ít chứ... Cô cũng đâu giàu có gì phải biết thương cho bản thân mình chứ" ả Châu Ngọc nói với lời khinh bỉ coi thường cô
"Tôi sẽ không nhận một đồng xu nào cả... Tôi yêu anh Nhược Quân là thật chứ không phải yêu rồi vơ vét tiền của anh ấy" cô ăn môi nói
Ả nghe chỉ nhếch mép cười kiểu khinh thường câu nói của cô
"Vậy được rồi... Tất cả nhờ cả vào cô... mong rằng cô sẽ rời xa anh ấy càng nhanh càng tốt để chúng tôi còn có thời gian nối lại tình cảm xưa" ả nói kiêu hãnh
"Được..." cô nói
Sau khi nghe xong câu trả lời cuối của cô, ả Châu Ngọc và bà hắn thường như đã cảm thấy hài lòng nên cũng đứng dậy ra về... Ả Châu Ngọc để bà hắn ra xe chờ trước rồi quay đầu nhìn lại cô buông một lời sĩ vã cô trước khi đi...
"Hàm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-toi-em-dam-khong-nghe/1458786/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.