Chương 2: Người trong ảnh không có biểu cảm “Anh có gì để oán trách?” Một câu đã chặn Lục Từ. Sau khi Thu Diễm nói xong cuộc trò chuyện, trong lòng dần bình tĩnh lại, cơn tức giận trước kia đã biến mất, sự không cam lòng kéo dài cũng biến mất. Anh nhìn Lục Từ như nhìn một người quen quen thuộc nhưng có khoảng cách, “Ăn cơm đi, buổi chiều còn rất nhiều việc, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.” Anh tùy tiện gọi vài món ăn, đang là giữa trưa – thời gian quán ăn đông người nhất, ồn ào, nói chuyện cũng phải gân cổ lên, không phải lúc để nói chuyện tình cảm. Lục Từ nói: “Nói vậy em hoàn toàn không hiểu anh, chỉ là giận dỗi mới hành động như vậy, đúng không?” Một chồng dưa leo trộn nhanh chóng được bưng lên, Thu Diễm tách đũa ăn, gật đầu đáp, “Đúng rồi, xem như thế đi.” Lại nói: “Nhưng mọi chuyện đã qua rồi.” Thật ra mới trôi qua hai phút trước, cơ mà không cần thiết phải giải thích. Lục Từ thở dài, cũng tách đũa, chọc chọc dưa leo, “Sớm biết em để ý như vậy, ngày đó anh không nên nói gì cả.” “Không cần, thật ra anh thẳng thắn nói ra như thế cũng rất tốt.” Thu Diễm đáp, “Có một số việc nói ra dù sao cũng tốt hơn không nói.” “Em nghĩ như vậy à? Bây giờ em nói chuyện anh không dám tin nữa.” Lục Từ nói. Thu Diễm cười một tiếng, sao chuyện lại thành ra thế này. Lần đầu tiên anh thích một người, tại sao lại trở thành thế này chứ? Anh cũng không hiểu, rõ ràng Lục Từ của trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861804/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.