🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Báo cáo hồ sơ Thu Diễm nộp lên rất chi tiết và rõ ràng mạch lạc.

Báo cáo này quả thực cẩn thận chặt chẽ hơn cả luận văn thạc sĩ của anh, liệt kê đủ loại biểu hiện của Ôn Ngộ Hà từ khi tham gia chương trình cải huấn xã hội đến nay. Hành vi tuân thủ luật pháp, không vi phạm quy định gì, cho dù là ví dụ “vi phạm quy định” được phía kiểm sát dùng làm bằng chứng, cũng đã được sự cho phép của viên chức cải huấn. Ngày thường tích cực tham gia nghe giảng pháp luật phổ biến, điểm kiểm tra pháp luật phổ biến ngày càng cao, tích cực sửa đổi, trở lại xã hội. Vào trường cao đẳng dành cho người lớn của đại học y Trừng Giang và thu được rất nhiều tư cách dự thính chuyên nghiệp. Lại trở thành trợ lý kiểm tra trong phòng thí nghiệm, đồng thời dựa vào kiến thức chuyên ngành y của mình hỗ trợ chuyên môn trong vụ án vứt xác trên núi Tiễn Thanh…

Báo cáo lưu loát, có mấy chục nghìn chữ.

Mạnh Bình và Thịnh Hoài Nam đến tòa án nộp báo cáo, trở về nói chờ tin tức. Khoảng thời gian này Ôn Ngộ Hà lại quay về nhà tù, chờ có kết quả phán quyết.

Thu Diễm mở ứng dụng, nhìn chằm chằm chấm đỏ bất động kia, trong lòng bỗng dâng lên ý nghĩ phản kháng vô cớ. Nếu, lần này Ôn Ngộ Hà thực sự bị hủy bỏ lệnh tạm tha, quay về nhà tù, anh sẽ ở bên ngoài trông chừng Lợi Giang Bành giúp hắn.

Sẽ trông chừng thật kỹ, gắt gao, như diều hâu.

Vẫn chưa có phán quyết cuối cùng của tòa án, cảnh sát thông báo đã tìm được xác của Liên Tinh Hồi, xác nhận tử vong.

Dư luận lại một lần nữa xôn xao, Thu Diễm không biết Ôn Ngộ Hà có biết chuyện này hay không. Anh lập tức chạy đến cục cảnh sát, tìm Chu Phỉ và Tần Hải Song hỏi thăm tình huống cụ thể.

Tổ chuyên án đang bận như con quay, Chu Phỉ cũng không có thời gian giải thích cặn kẽ cho Thu Diễm, chỉ nói: “Thi thể bị phá hủy nặng, lập tức đưa đi khám nghiệm tử thi.”

Anh ta đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nói với Thu Diễm: “Bản chất vụ án bây giờ đã hoàn toàn khác, biến thành vụ án hình sự, hy vọng Ôn Ngộ Hà thực sự không có liên quan.”

Thu Diễm vô cùng sợ hãi, nhưng anh rất chắc chắn, “Cậu ấy không.”

Chu Phỉ nhíu mày, “Tôi cũng hy vọng không có. Nhưng cậu biết đấy, mọi thứ đều chú trọng bằng chứng.”

“Bằng chứng cũng không nói cậu ấy có liên quan, đúng không? Hơn nữa cũng đã chứng minh cậu ấy không phải người cuối cùng gặp Liên Tinh Hồi.”

Chu Phỉ gật đầu, “Là như vậy, nhưng nếu trở thành vụ án hình sự, chúng tôi phải biết rõ các liên hệ giữa Ôn Ngộ Hà và Liên Tinh Hồi, kể cả những gì họ đã nói chiều hôm đó, sẽ lập biên bản mới ngay lập tức.”

Thu Diễm gật đầu, “Được, chúng tôi sẽ phối hợp.”

Chu Phỉ bước đi vội vàng, “Nghe nói cậu ta lại bị giam rồi? Tòa án sẽ hủy bỏ lệnh tạm tha của cậu ta?”

Thu Diễm giải thích, “Chắc sẽ không, bên phía viện kiểm sát có chút hiểu lầm, tôi đã nộp báo cáo rồi.”

Chu Phỉ thở dài, “Haizz, cậu ta, vận số này thực sự…”

Thu Diễm cũng cảm thấy Ôn Ngộ Hà là người xui xẻo nhất nhưng lại cứng đầu nhất anh từng gặp. Số phận dội gáo nước lạnh vào hắn, hắn sẽ đông cứng thành băng và ném lại.

Nhưng giống một “con người” hơn tất cả những người anh từng gặp.

Anh đến trại giam tìm hắn, Ôn Ngộ Hà trông có vẻ bình tĩnh. Thu Diễm nói với hắn tài liệu vụ án đã được nộp lên, tin rằng tòa án sẽ đưa ra phán quyết công bằng.

Ôn Ngộ Hà không nói gì, hỏi vụ án của Liên Tinh Hồi sao rồi. Thu Diễm nói cậu ta chết rồi, đã tìm được thi thể.

Ánh mắt Ôn Ngộ Hà nhìn thẳng, Thu Diễm nói, “Cậu đừng tự trách mình, cảnh sát nói có thể cần lập biên bản lần hai, muốn biết hôm đó hai người đã nói chuyện gì.”

Ôn Ngộ Hà hỏi, “Cậu ta được tìm thấy ở đâu?”

“Trong phòng của một nhà nghỉ dưỡng, nhân viên vệ sinh thấy khách mấy ngày không đi ra nên báo với quản gia, sau đó phát hiện trong phòng có một người đàn ông không hề đăng ký vào ở, đồng thời đã chết bên trong, là Liên Tinh Hồi.”

Hai người im lặng một lát, Thu Diễm nói: “Nói thẳng với cảnh sát đi, trong tay cậu còn có ghi âm, có thể chứng minh mối quan hệ của Liên Tinh Hồi và Lợi Giang Bành không đơn giản. Lợi Giang Bành mới nên là nghi phạm đầu tiên trong cái chết của cậu ta.”

Ôn Ngộ Hà gật đầu, “Được.” Trước đó chưa nói là vì vẫn ôm may mắn Liên Tinh Hồi còn sống, nhưng cậu ta đã chết, như vậy những bản ghi âm này nên giao cho cảnh sát.

Chưa chờ được biên bản lần hai, Ôn Ngộ Hà đã được đưa đi kiểm tra DNA trước. Nguyên nhân là vì tìm được dấu vết phát sinh quan hệ t*nh d*c trong cơ thể Liên Tinh Hồi.

Thu Diễm một lần nữa đi cùng, Ôn Ngộ Hà phối hợp với lần kiểm tra này mà không hề phản kháng. Sau đó nói với Chu Phỉ, “Tôi hy vọng các anh còn có thể kiểm tra DNA của Giang Tiểu Hàng và Lợi Giang Bành.”

Chu Phỉ nói, “Tại sao? Giang Tiểu Hàng còn có thể hiểu được, Lợi Giang Bành là…”

Ôn Ngộ Hà nói, “Tôi cần nộp một phần bằng chứng.”

Trong biên bản lần hai, Ôn Ngộ Hà nói rõ chi tiết tất cả mọi chuyện và kết quả hắn âm thầm điều tra. Từ DNA t*nh d*ch trong cơ thể Lợi Ninh, đến DNA nang tóc của kẻ bắt cóc trong tù, cả hai không có liên quan gì đến nhau. Cũng nói bây giờ hai bằng chứng của kết quả kiểm tra đã bị hủy, đây có lẽ là nguyên nhân thực sự của vụ nổ phòng thí nghiệm.

 Và, tại sao hắn lại để mắt tới Liên Tinh Hồi, trông giống Lợi Ninh là một mặt, quan trọng hơn là chỉ có thân phận và vị trí của hắn mới có thể nhìn ra sự xuất hiện của Liên Tinh Hồi và hình tượng của cậu ta là một cảnh tượng kỳ lạ đến mức nào. Đến đây hắn bắt đầu nghi ngờ Lợi Giang Bành, nghi ngờ ông ta không chỉ là cha nuôi đơn thuần của Lợi Ninh.

Mà ngày gặp Liên Tinh Hồi, cậu ta đã xác nhận điều này.

Ôn Ngộ Hà nộp bản ghi âm kia, Chu Phỉ và Tần Hải Song nghe xong đã quyết định phê duyệt bắt giữ Lợi Giang Bành với thân phận nghi phạm ngay tại chỗ.

Nhưng, họ nói đoạn ghi âm này chỉ có thể khiến Lợi Giang Bành là kẻ khả nghi trong vụ án Liên Tinh Hồi bị giết, không thể làm bằng chứng trong vụ án Lợi Ninh. Dựa vào những thông tin không có bằng chức thực tế mà hắn cung cấp, vẫn không thể lật lại vụ án điều tra lại và xét xử lại.

Ôn Ngộ Hà bình tĩnh gật đầu, nói đã biết, nếu không hắn đã nói ra tất cả từ lâu rồi.

Vẻ mặt Chu Phỉ hơi phức tạp, cuối cùng nói tôi rất hy vọng có thể tìm được bằng chứng thực tế càng sớm càng tốt.

Sau khi lập biên bản xong, Ôn Ngộ Hà vẫn phải tạm thời quay về trại giam, trong lúc chờ cảnh sát áp giải đi tới, Thu Diễm hỏi, “Kiểm tra DNA mất khoảng bao lâu?”

Ôn Ngộ Hà đáp: “Khoảng một tuần.”

Thu Diễm nói: “Tức là một tuần sau có thể chứng minh Lợi Giang Bành là hung thủ sát hại Liên Tinh Hồi?”

Hai người đồng thời im lặng, đều nhận ra có gì đó không ổn, lại đồng thời tỉnh ngộ, họ đã quên hỏi một vấn đề quan trọng nhất. Lại chạy đi hỏi Chu Phỉ: “Kết quả khám nghiệm tử thi của Liên Tinh Hồi nói nguyên nhân cái chết của cậu ta là gì?”

Chu Phỉ hơi bất lực, nói với Ôn Ngộ Hà, “Bây giờ cậu là một trong các nghi phạm, tôi không thể nói cho cậu trước khi rửa sạch hiềm nghi.”

Nhưng, anh ta nhìn Thu Diễm một cái, làm một ánh mắt. Thu Diễm ngầm hiểu, đi theo Chu Phỉ sang bên cạnh, Chu Phỉ nhỏ giọng nói, “Là trúng độc, kiểm tra sơ bộ cho thấy chất độc là ethylene glycol1, trong phòng người chết có mấy cái bánh ngọt nhỏ. Sau khi mang đi kiểm tra đã phát hiện thuốc chống đông trong lớp kem đường bên ngoài, những thuốc chống đông này chứa ethylene glycol, đây là nguyên nhân cái chết.”

[1]

Thu Diễm ngẩn người, Chu Phỉ nói, “Rất trùng hợp đúng không? Thuốc chống đông vị ngọt, lẫn trong kem đường thần không biết quỷ không hay. Không biết là ai nghĩ ra chiêu vừa ác vừa đỉnh như thế. Có lẽ khi ăn bánh ngọt cậu ta cũng không biết mình sẽ chết.”

Chu Phỉ tiếp tục đi làm việc, Thu Diễm thuật lại với Ôn Ngộ Hà, Ôn Ngộ Hà cũng ngẩn người. Đây không giống phong cách làm việc của Lợi Giang Bành, quá khéo léo, thậm chí quá nhã nhặn.

Ở một mức độ nào đó, nó quá chuyên nghiệp.

Chuyện này rất khó nói kỳ lạ ở điểm nào, cũng không có thời gian thảo luận kỹ, cảnh sát áp giải Ôn Ngộ Hà về trại giam đã đến rồi.

Ngày hôm sau, tòa án gửi thông báo, hôm nay sẽ công bố phán quyết về việc lệnh tạm tha của Ôn Ngộ Hà có bị hủy bỏ hay không, tất nhiên Thu Diễm sẽ đến nghe phán quyết.

Anh đến rất sớm, Ôn Ngộ Hà vẫn chưa đến, thẩm phán cũng chưa đến, nhưng Lục Từ đã đến.

Hai người đã lâu không gặp nhau, trong hành lang Thu Diễm chỉ thản nhiên liếc một cái. Lục Từ lại đi về phía anh, vẻ mặt ôn hòa, “Đã lâu không gặp, Tiểu Diễm, em vẫn khỏe chứ?”

Ngay cả việc người này gọi tên mình Thu Diễm cũng không chịu được, anh đáp, “Rất khỏe.”

Lục Từ cười một tiếng, “Anh cũng đã xem tài liệu vụ án của em.”

Thu Diễm không tỏ ý, Lục Từ nói, “Viết rất tốt, rất chi tiết, rất để tâm, nhưng…”

Thu Diễm quay đầu, ánh mắt Lục Từ lóe lên, “Rõ ràng có thể nhìn ra sự ích kỷ của em, từng câu từng chữ đều giải thích cho cậu ta, dấu vết bao che cậu ta quá rõ ràng.”

“Tiểu Diễm, em làm vậy rất không sáng suốt, càng như vậy, thẩm phán càng không nghĩ em công bằng. Một nhân viên tư pháp sao có thể đứng về phía tội phạm tạm tha chứ?”

Thu Diễm híp mắt lại, lúc này mới nói, “Vậy à, bất công hơn anh dùng việc công báo thù riêng với quán cơm Hảo Vận Lai? Bất công hơn việc anh vu oan nạn nhân trong vụ nổ thành nghi phạm trong đơn báo cáo? Nói về làm việc thiên tư trái pháp luật, tôi thế nào cũng không so được với kiểm sát Lục nhỉ?”

Vẻ mặt Lục Từ thay đổi, hình như anh ta chưa từng trải nghiệm một Thu Diễm nhanh mồm nhanh miệng như thế: “Sao bây giờ em hay cáu vậy? Là vì giận anh à? Nếu đúng anh có thể xin lỗi, nhưng em cũng không cần bảo vệ tội phạm tạm tha kia để chọc giận anh chứ?”

Lại nhíu mày nói: “Chẳng lẽ em thích tên tội phạm tạm tha kia rồi?”

Thu Diễm thực sự tức cười, “Sao bây giờ tôi mới phát hiện ra, anh chẳng những hai mặt mà còn mặt dày vô liêm sỉ thế nhỉ?”

Anh dứt khoát cà khịa lại, “Tôi thực sự cảm thấy tội phạm tạm tha này mạnh hơn anh rất nhiều về mọi mặt. Biết tình cảm là gì hơn anh, biết một lòng một dạ hơn anh, thẳng thắn hơn anh, chân thành hơn anh. Quan trọng nhất là giống con người hơn anh.”

Cuối cùng vẻ mặt Lục Từ hơi không giữ được.

Sau khi nói xong Thu Diễm không nhìn anh ta nữa, đầu kia hành lang cảnh sát tòa án và Ôn Ngộ Hà đã tới, thẩm phán cũng đã đến. Một vụ án bắt giam tội phạm tạm tha không phức tạp, ngay tại chỗ tuyên bố khiếu nại Ôn Ngộ Hà vi phạm các quy định tạm tha không thành lập, thời gian tạm tha ban đầu được giữ lại, không bắt giam.

Lúc ra khỏi tòa án, Thu Diễm không thèm nhìn Lục Từ lấy một cái, gọi Ôn Ngộ Hà cùng lên xe anh. Ôn Ngộ Hà đi bên cạnh đụng bả vai anh, “Trước khi tôi đến anh đã nói gì với kiểm sát Lục, mặt anh ta đen thế?”

Thu Diễm hừ một tiếng, “Mặt đen? Đó là do lòng dạ đen tối thẩm thấu ra đấy.”

Ôn Ngộ Hà sờ mặt mình, “Đừng nói vậy, mặt tôi cũng đen.”

Thu Diễm hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, dưới ánh nắng mùa đông, mặt Ôn Ngộ Hà như miếng gỗ mun ấm áp. Thu Diễm cười một cái, “Đen gì mà đen, tôi thấy trắng lắm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.