Người ăn đêm xung quanh dần dần rời đi, chợ đêm đêm đông giải tán sớm hơn đêm hè. Thu Diễm ợ một cái, ngồi thẳng trên ghế đẩu nhựa, để cho cái bụng ăn no quá có thể thoải mái hơn chút.
Ôn Ngộ Hà hết bận, rảnh rỗi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn một cái, “Ơ, đã bảo anh phải tin vào sức tiềm tàng của mình mà.”
Cái nồi đất trước mắt đã trống không.
Thu Diễm oán trách hắn, “Bảo cậu đừng nấu nhiều như thế, lần trước cũng vậy, có biết người ăn no quá mệt lắm không.”
Ôn Ngộ Hà nói: “Có bảo anh ăn hết đâu.” Lại thêm một câu, “Lần trước cũng vậy.”
Thu Diễm cạn lời, chỉ có thể miễn cưỡng nói thêm, “Tôi không thích lãng phí…” Một lát sau thực sự không nhịn được nữa, nhất định phải giải thích cho mình: “Tôi thực sự không ăn nhiều như vậy, lần đó, lần đầu tiên ăn cơm của cậu thấy rất ngon nên không tự giác mới ăn nhiều. Cậu không biết đâu, chiều hôm đó tôi đi dạo trong trung tâm thương mại mấy chục nghìn bước mới tiêu thực, thậm chí không ăn cơm tối…”
Ôn Ngộ Hà nghe tới mức mắt cong lên, khóe miệng cũng cong, bả vai còn run. Thu Diễm bực bội đấm hắn một cái, “Sau này nấu đồ ăn cho tôi nấu ít thôi, nghe chưa!”
Ôn Ngộ Hà nói: “Sao lại giống cá vàng thế, cho ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu?”
Thu Diễm lại đấm phát nữa.
Ôn Ngộ Hà nhìn vài người vẫn đang ngồi ăn khuya, nói: “Hay là đứng dậy tôi đi dạo với anh một lúc?”
Thu Diễm nói: “Mặc kệ quầy hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861863/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.