🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi làm xong tất cả giấy tờ báo cáo, Thu Diễm mới đến bệnh viện lần nữa.

Buổi chiều, gần chập tối, Ôn Ngộ Hà đã đỡ hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại, nội tạng và phổi cũng không để lại di chứng không thể hồi phục. Tất cả đều vô cùng may mắn.

Thời tiết hơi nóng, Trịnh Tư Tâm ngồi một bên giường bệnh, trong tay bưng hộp anh đào, lâu lâu Ôn Ngộ Hà mới ăn một quả, quá nửa đều chui vào bụng Trịnh Tư Tâm. Cô đang phấn khích kể chuyện với Ôn Ngộ Hà: Trên weibo, có mấy nghệ sĩ của giải trí Lợi Giang đứng ra chỉ trích Lợi Giang Bành, nói ông ta hối lộ, xem nghệ sĩ không phải con người, tất cả nghệ sĩ ký hợp đồng đều là tài nguyên t*nh d*c để ông ta mang đi hối lộ.

Trịnh Tư Tâm mặt mày hớn hở: “Tiểu Hà, cậu không biết đâu, đây thực sự là động đất của ngành giải trí! Mặc dù những nghệ sĩ đứng ra chỉ trích không nổi tiếng lắm, nhưng tôi rất khâm phục các cô ấy.”

Hôm nay Thu Diễm tới đây thật ra cũng muốn kể chuyện này cho Ôn Ngộ Hà, không ngờ bị Trịnh Tư Tâm giành trước.

Ôn Ngộ Hà ngẩng đầu nhìn Thu Diễm đứng cạnh cửa, lúc này Trịnh Tư Tâm mới nhìn thấy người theo ánh mắt hắn. Cô vẫy tay với Thu Diễm: “Anh Thu, anh nhìn thấy tin tức chưa?”

Thu Diễm gật đầu, rời mắt khỏi Ôn Ngộ Hà, đứng ở cuối giường nói: “Thấy rồi, những nghệ sĩ kia vì Liên Tinh Hồi, cảm thấy xót đồng loại, họ cũng luôn bị Lợi Giang Bành khống chế, cảm thấy lần này ông ta bị điều tra là một cơ hội đối với họ, nên mượn cơ hội nói ra nhiều nội tình hơn.”

“Có tác dụng không?” Trịnh Tư Tâm nói.

Thu Diễm nói: “Một người nói có lẽ vô dụng, hai người nói, ba người nói, nhiều người nói kiểu gì cũng sẽ có tác dụng.”

Lát nữa Trịnh Tư Tâm phải về trường đi học, Thu Diễm vẫn đứng ở cuối giường, cười nhạt nói: “Khí sắc tốt hơn nhiều rồi.”

Ôn Ngộ Hà cũng nhìn anh, trên mặt cũng có nụ cười nhạt tương tự. Thu Diễm nghĩ, chắc chắn cậu ấy sẽ không hỏi tại sao lâu như vậy anh không đến, thì nghe Ôn Ngộ Hà: “Dạo này anh bận gì vậy, chẳng thấy người đâu.”

Thu Diễm hơi ngẩn người, nói: “Còn có thể bận gì nữa, viết báo cáo.”

“À, cũng đúng.” Ôn Ngộ Hà nói: “Đống chuyện của tôi đủ cho anh viết.”

Thu Diễm giật khóe miệng, hai người đều không nhắc đến Thẩm Nguyên, không nhắc đến Lợi Giang Bành, cũng không nhắc đến tiến triển của tất cả các vụ án.

Nếu hai năm trước là cục diện như hôm nay, Thẩm Nguyên sa lưới, Lợi Giang Bành bị bắt, có vô số phương pháp điều tra phá án để kết tội Lợi Giang Bành. Nhưng hôm nay vật đổi sao dời, cho dù Lợi Giang Bành bị kết án thì tội danh cũng còn lâu mới nghiêm trọng bằng tội giết người.

Thu Diễm nghĩ, Ôn Ngộ Hà kiên trì đến bây giờ, kết quả “chiến thắng” này gần như không đáng kể.

Nhưng lại cảm thấy mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển, anh nói: “Những cái trên mạng đều là tố cáo tên thật, liên quan đến việc Lợi Giang Bành đưa hối lộ, ký hợp đồng bất hợp pháp, hạn chế tự do cá nhân, còn có rửa tiền, các hoạt động kinh doanh phi pháp khác liên quan đến xã hội đen. Không chỉ nghệ sĩ, cũng có nhân viên công ty bình thường đang tố cáo, cây đại thụ Lợi Giang Bành sắp đổ rồi. Tất cả những người bị ông ta áp bức hiện đang bắt đầu phản kháng, ông ta sẽ nhận hình phạt xứng đáng.”

Ôn Ngộ Hà nhìn anh, Thu Diễm lại nói: “Nếu không có cậu, những chuyện này sẽ không xảy ra.”

Họ đều hiểu, có lẽ cái chết của Lợi Ninh không bao giờ có cơ hội kết tội Lợi Giang Bành về mặt pháp luật. Nhưng ông ta làm nhiều việc ác, đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma, trong một trăm loại tội ác, kiểu gì cũng bắt được bằng chứng thực tế.

Ôn Ngộ Hà vẫn lẳng lặng nhìn anh, Thu Diễm nghĩ, anh biết trong lòng Ôn Ngộ Hà đang nghĩ gì. Cho dù Lợi Giang Bành bị phán tử hình một trăm lần cũng không đền được cái chết oan của Lợi Ninh.

Thế là anh ngậm miệng, cũng không biết còn có thể nói gì nữa.

Cuối cùng Ôn Ngộ Hà lên tiếng, lại là: “Thu Diễm, hình như anh gầy đi.”

Thu Diễm ngẩn người, Ôn Ngộ Hà nói: “Lợi Giang Bành g**t ch*t A Ninh, ông ta có nhận tội hay không, có bằng chứng hay không đã không quan trọng nữa. Tất cả mọi người đều biết là ông ta làm. Anh nói đúng, Lợi Giang Bành sẽ nhận hình phạt xứng đáng. Dù là hối lộ, hay là rửa tiền phi pháp, lần này ông ta không thể trốn thoát.”

Thu Diễm nhìn hắn chằm chằm: “Cậu thực sự nghĩ vậy?”

Ôn Ngộ Hà gật đầu.

Thu Diễm thở phào trong lòng. Vụ án Lợi Ninh điều tra đến bây giờ, ngoại trừ Lợi Giang Bành nhận tội ra, gần như đã không có khả năng tìm được bằng chứng thực tế. Anh sợ Ôn Ngộ Hà không cam tâm, vẽ nhà tù trên mặt đất, cả đời sống trong áy náy và tự trách.

Anh hy vọng Ôn Ngộ Hà buông tha cho bản thân, hắn đã làm tất cả những gì có thể làm cho Lợi Ninh rồi.

Ngoài ra, lời này của Ôn Ngộ Hà cuối cùng cũng có ý “buông xuống”. Thu Diễm nói: “Vậy chúng ta cùng chờ xem phiên tòa của Lợi Giang Bành.”

“Được.”

Kể xong những “việc công” này cũng gần đến giờ cơm, Thu Diễm hỏi Ôn Ngộ Hà gần đây khẩu vị thế nào, có muốn ăn gì không. Đồ ăn của bệnh viện nhạt nhẽo, muốn ăn gì anh có thể ra ngoài mua.

Ôn Ngộ Hà nói: “Vẫn tốt, giờ phải kiêng ăn rất nhiều thứ, cơm cho bệnh nhân của tôi trong bệnh viện là làm riêng.” Lại nói: “Giờ anh gầy quá, chờ tôi xuất viện sẽ nấu vài bữa cho anh…”

Vẫn chưa nói xong, hình như hắn nhận ra điều gì đó, nhìn Thu Diễm cười một tiếng: “Chắc tôi lại sắp vào rồi đúng không?”

Đây là việc công cuối cùng của Thu Diễm trong chuyến này, anh muốn thông báo cho Ôn Ngộ Hà lệnh tạm tha của hắn đã bị hủy bỏ.

Thông báo của tòa án về việc hủy bỏ thời gian tạm tha của Ôn Ngộ Hà và bắt lại vào tù đã được đưa đến sở tư pháp, vì hắn vi phạm thỏa thuận tạm tha. Sau khi hủy bỏ lệnh tạm tha chẳng những phải quay lại nhà tù ban đầu, mà còn phải thi hành lại bản án một năm còn lại trước khi thi hành lệnh tạm tha. Có nghĩa là, thời hạn thi hành án ban đầu sẽ kết thúc vào tháng 6 sẽ được tính lại từ cuối tháng này, đến cuối tháng 4 năm sau mới có thể kết thúc.

Nếu không phải Ôn Ngộ Hà bị thương quá nặng, hai ngày trước đã phải bắt về tù, bây giờ chậm nhất cũng chỉ có thể kéo dài thời gian đến khi hắn hồi phục. Hơn nữa ngày mai sẽ phải chuyển viện lần nữa, đến bệnh viện khu vực trại giam để điều trị và giám sát.

Ôn Ngộ Hà nghe xong những nghị quyết này, trên mặt không có phản ứng gì, chỉ nói: “Được rồi, tất cả làm theo quy định, tôi sẽ tuân thủ.”

Thu Diễm trách hắn tự gỡ thiết bị định vị đuổi bắt xuyên tỉnh, nhưng sau đó lại nghĩ, với tình hình lúc đó, nếu đổi lại là anh có lẽ cũng quyết định như vậy. Anh hơi buồn nhưng không nói rõ được tại sao, hình như có rất nhiều cảm xúc trộn lẫn lại với nhau.

Anh gật đầu: “Vậy cậu ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm, sáng mai tôi và người của nhà tù…”

Ôn Ngộ Hà ngắt lời anh: “Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ không còn là viên chức cải huấn của tôi nữa, đúng không?”

Thu Diễm hơi ngẩn người, gật đầu.

Y tá trên hành lang gọi “Người nhà bệnh nhân ra lấy cơm”, Ôn Ngộ Hà nói: “Vậy ăn với tôi bữa cơm rồi hãy đi?”

Thu Diễm nói: “Được.”

Anh ra ngoài lấy đồ ăn nấu riêng cho Ôn Ngộ Hà, đi đến cuối giường lay giường bệnh, lại bày một cái bàn nhỏ lên giường. Mở hộp đồ ăn ra, quả thật là đồ luộc không dầu không muối. Ôn Ngộ Hà ăn rất chậm, đột nhiên hỏi: “Phòng sách của nhà tù Hạc Kiều có quyển Hướng dẫn du lịch hố đen không?”

Thu Diễm nói: “…Không biết, chắc không có, sách ít được quan tâm.”

Ôn Ngộ Hà “À” một tiếng.

Thu Diễm suy nghĩ lại nói: “Hoặc là… Tôi có thể ghi âm.”

Ôn Ngộ Hà ăn cơm, không có âm thanh nào. Thu Diễm nói: “Tôi có thể tiếp tục đọc quyển sách kia, làm thành từng đoạn ghi âm, bảo cai ngục lưu trong ipad công cộng. Cuối tuần cậu có thời gian nghỉ có thể đi mượn nghe. Ipad ở đó không thể kết nối với mạng bên ngoài, chỉ có thể dùng nội dung lưu sẵn bên trong.”

Ôn Ngộ Hà ăn cơm xong, khẽ thở ra một hơi: “Không cần phiền phức như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Hắn nhìn Thu Diễm: “Số lượng công việc trong đó rất nhiều, thời gian rảnh chỉ muốn xem phim truyền hình, sẽ không muốn đọc sách khô khan như thế.”

Trái tim Thu Diễm tự dưng thắt lại.

Tất cả những chuyện cần dặn dò đã nói xong, Thu Diễm không tìm được lý do gì để ở lại nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ôn Ngộ Hà gọi anh lại: “Thu Diễm, có thể giúp tôi một việc cuối cùng không?”

“Được, cậu nói đi.”

“Tôi muốn gặp Lợi Giang Bành, khi tôi kết thúc thời gian điều trị, trước khi quay về tù.”

Thu Diễm suy nghĩ: “Được, tôi đi xin.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Thu Diễm không hỏi tại sao hắn muốn gặp, gặp rồi nói gì. Anh luôn cảm thấy Ôn Ngộ Hà cố chấp, l* m*ng, nhưng tiếp xúc càng lâu, anh càng biết Ôn Ngộ Hà hiểu rõ mình đang làm gì.

Cho dù là tung người túm lấy Tề Tu nhảy xuống từ cầu lớn, hay là gỡ vòng tay xuyên tỉnh 400 dặm đuổi theo hung thủ. Hay là, hắn cố ý hoặc vô tình, lần nào cũng từ chối mình.

Trong lòng người này rõ như gương.

Thu Diễm đồng ý chỉ vì anh muốn đồng ý, anh sẵn lòng giúp hắn thêm lần nữa.

Chỉ vậy thôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.