Mùa này không mua được Freesia, Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà đến cửa hàng hoa mua Thu hải đường, từng chùm hoa nở rộ xán lạn. Trên đường đến núi Lạc Anh, cuối cùng Thu Diễm nhắc đến di thư của Lợi Ninh, anh nói: “Khi Tần Hải Song và Chu Phỉ lục soát nhà họ Lợi đã tìm được, anh cũng nhìn thấy.”
Ôn Ngộ Hà cắn răng, Thu Diễm nói: “Sau đó tờ giấy kia bị cảnh sát giữ lại xem như vật chứng, nếu em muốn đọc, lát nữa anh đến cục công anh với em, bây giờ vụ án đã được giải quyết, có lẽ có thể xin mang nó về.”
Một lúc sau, Ôn Ngộ Hà nói: ”Được.”
Lần cuối cùng hai người tới đây là đêm khuya gió lớn tuyết lớn kia, tìm được Giang Tiểu Hàng chạy trốn ở đây. Ôn Ngộ Hà muốn chỉ đường cho Thu Diễm, lại phát hiện hình như anh rất quen thuộc, lái xe đến bãi đậu xe gần mộ Lợi Ninh nhất.
Bia mộ của Lợi Ninh được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như có người lau mỗi ngày. Ôn Ngộ Hà vốn chuẩn bị bình nước và khăn lau, muốn tới đây dọn dẹp, bây giờ lại không phát huy được tác dụng.
Hai người vừa đến, có một nhân viên mặc đồng phục xách thùng nước đi tới, ngẩn người khi thấy Thu Diễm, sau đó nói: “Anh Thu, anh tới rồi.”
Ôn Ngộ Hà cũng sững sờ. Thu Diễm có vẻ hơi xấu hổ, nói với nhân viên kia: “Ừ, hôm nay không cần làm phiền anh, cảm ơn.”
“Được.” Người kia cũng lịch sự gật đầu với Ôn Ngộ Hà, sau đó xách thùng nước quay về.
Ôn Ngộ Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-bat-tinh-yeu-cua-vien-chuc-tam-tha/2861905/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.