Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy nói: “Tôi không có hứng thú như cô, tự mình đi đi!” Nói xong liền xoay người đẩy cửa rời đi thẳng.
Thường Hy nhìn thân ảnh Mạnh Điệp Vũ, trong lòng cảm thấy có mấy phần bội phục, người cầm được buông được như nàng ta không có nhiều. Cần biết rằng năm đó Hoàng hậu hứa hẹn gả nàng cho Thái tử, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ biết chuyện này, nếu không cũng sẽ không đón nàng vào cung trước đêm thất tịch. Mạnh Điệp Vũ nếu như cố sống cố chết bám lấy Tiêu Vân Trác, cầu khẩn trước mặt Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng khó mà có thể khước từ, huống chi chuyện này còn là lời hứa của Hoàng hậu.
Nàng ta buông tay thoải mái như vậy, Thường Hy có điểm coi trọng nàng, chẳng qua là bên chỗ Hoàng thượng thì nàng ta sẽ nói thế nào đây? Thở dài, Thường Hy cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều đến chuyện không liên quan rồi, Mạnh Điệp Vũ thông minh như vậy tự nhiên sẽ có cách nói thôi.
Thường Hy thay áo khác vốn là muốn ra cửa xem cuộc vui, nhưng đột nhiên lại cảm thấy nhàm chán. Dù sao nàng đã tốn công bày thế cục như vậy, Dương Lạc Thanh cẩn thận phối hợp, Sở tu nghi vạn vạn không thể chạy trốn. Chỉ cần nàng ta đặt chân vào cái bẫy này thì sợ rằng lần này sẽ rơi xuống hàng cửu phẩm, thật sự trở thành phượng hoàng ngã cành cao rồi.
Thường Hy không ra khỏi cửa, ngồi dựa người vào thành giường nhìn ra cửa sổ mà lặng lẽ mất hồn. Lời của Mạnh Điệp Vũ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lenh-truy-na-dong-cung-ai-phi-dung-voi-tron/2172274/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.