Nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia sáng đầy mê hoặc.
"Nương nương không cần nghĩ nhiều. Không vì điều gì khác, mà bởi người là mẫu nghi thiên hạ… Những kẻ nương nương không thích, những thứ khiến nương nương chướng mắt, vậy thì chúng vốn không nên tồn tại, để người phải sinh lòng ghét bỏ."
Cả thân hình Hoàng hậu khẽ run lên, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang tột độ.
Vô dụng…
Ta cụp mi, giấu đi tia lạnh lẽo trong đáy mắt.
Năm đó, khi Nghi Tu Hoàng hậu nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt bà ta vừa kỳ dị, vừa tàn nhẫn đến mức ta nghĩ lại vẫn còn kinh hãi.
Làm Hoàng hậu mà bị bức ép đến mức này, thế nhưng ngay cả dũng khí phản kích cũng không có…
Phú Sát Lang Hoa, ngày tàn của ngươi… đã điểm rồi.
9
Suy tính của ta rất nhanh đã được nghiệm chứng.
Bên trong khoang thuyền, lời khiêu khích “Có vay có trả” của Bạch Thụy Cơ trực tiếp khiến Phú Sát Lang Hoa kinh hãi đến mức thần trí tan vỡ.
Bên dưới chân nàng ta, lớp dầu trơn mỏng manh kia, cũng giống như vận mệnh của nàng, chỉ cần một bước lỡ, liền trượt thẳng xuống vực sâu.
“Thay ta bẩm báo Hoàng thượng, ta không biết bơi… nhưng vẫn một lòng muốn cứu người.”
Tiến Trung nhíu mày, rõ ràng không muốn rời đi, nhưng ta lại mạnh mẽ đẩy hắn: “Đi nhanh! Ta không c.h.ế.t được đâu.”
Tiếng kêu cứu của Lang Hoa bị sóng nước nhấn chìm. Ta ẩn mình trong bóng tối, chỉ khi trông thấy Lăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lich-kiep-roi-thi-phai-dung-dau-hau-cung/1264927/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.