Mưa thu dai dẳng, vừa sáng sớm đã bắt đầu rơi xuống trắng xóa, lúc này lại càng mau hạt thêm.
Tiểu Hương một tay cầm ô, tay kia bưng bát cháo hạt sen đi về phía khu phòng của Cốc Liên thì bỗng trượt chân, mọi thứ trước mắt lộn tùng phèo. Vào đúng thời điểm gay cấn đó, bỗng một cánh tay đưa ra ôm chặt lấy eo cô ấy từ phía sau. Tiểu Hương ngã trọn vào lòng chủ nhân cánh tay đó.
“Á!” Tiểu Hương hoảng hốt, vội vã quay đầu: “Biểu… thiếu gia[3]!”.
[3] Biểu thiếu gia: Thiếu gia anh họ/họ hàng.
“Cô là a hoàn của Liên Liên đấy nhỉ!” Vòng ôm của Âu Dương Nghi Phong siết trên eo Tiểu Hương càng chặt hơn: “Lần sau phải cẩn thận, không có lại ngã đấy”.
“Biểu… thiếu gia!” Tiểu Hương đỏ mặt muốn giãy ra khỏi vòng ôm của Âu Dương Nghi Phong: “Tiểu Hương… Tiểu Hương phải đưa bữa sáng cho tiểu thư!”.
“Đừng vội, chúng ta nói chuyện chút đã!” Âu Dương Nghi Phong nở nụ cười xấu xa, đưa tay đặt lên ngực Tiểu Hương xoa nắn.
“Thiếu gia, xin đừng!” Tiểu Hương kiên quyết dứt mình ra khỏi Âu Dương Nghi Phong, đi như chạy về phía khu phòng. Trong khi đó ở phía đằng sau, Âu Dương Nghi Phong đứng nhìn theo dáng người con gái ấy mà cười phá lên từng tràng dâm dục…
Một tiếng “boong” lớn bất chợt vang lên khiến Cốc Liên đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa phải giật bắn mình (do muốn ngắm trò vui nên hôm nay Cốc Liên không sử dụng thế thân – một nhân cách khác của cô). Đứng dậy bước ra phía ngoài thềm, nhìn thấy Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lien-hoa-yeu-cot/1976056/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.