🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm ấy, Chu Lai không thể yên giấc. Lâm Tư Dật đang ngủ ngay phòng bên cạnh, lòng cô bồn chồn như ngựa non háu đá. Bao lần muốn lén lút chạy sang phòng anh, nhưng rồi lại tự kiềm chế vì cảm giác tội lỗi – phải giữ chút thẹn thùng của thiếu nữ chứ!

Mãi đến tận ba giờ sáng, Chu Lai mới chìm vào giấc ngủ. Trong cõi mộng, cô lại thấy mình quấn quýt bên Lâm Tư Dật. Trong giấc mơ, anh táo bạo hơn hẳn. Không chỉ nhẹ nhàng hôn lên má, lên môi cô, mà còn dùng những ngón tay dài lả lướt trên làn da mềm mại của cô. Chỉ một giấc mơ thôi mà Chu Lai đã thỏa mãn đến mức nhoẻn miệng cười trong khi ngủ.

Nghĩ đến việc giờ đây mình đã có người yêu, hạnh phúc ập đến ngập tràn, khiến trái tim cô mềm nhũn như bông. Tình yêu có ma lực kỳ diệu ấy – nó khiến lòng người bồng bềnh như lơ lửng giữa không trung.

***

Vì đêm qua ngủ muộn, sáng hôm sau Chu Lai dậy trễ. Khi cô tỉnh giấc, Lâm Tư Dật đã đi rồi.

Đêm qua, anh ngủ không sâu nhưng cũng không quá trằn trọc. Một phần vì quá mệt, phần khác là cố ép mình nghỉ ngơi để lấy sức. Sáng nay, anh thức dậy lúc sáu giờ khi trời còn mờ sương. Từ cửa kính phòng khách nhà Chu Lai nhìn ra, cả thành phố H chìm trong màu xám nhạt.

Nơi anh đang đứng là khu đất đắt đỏ nhất Thành phố H – mảnh đất vàng mà người ta ví rằng: “Nếu sinh ra không được sống ở đây, thì đừng mơ tưởng cả đời này có thể đặt chân vào.” Câu nói này hàm ý rằng, việc tự thân kiếm tiền để mua nhà ở đây gần như là chuyện viển vông.

Chu Lai rất giỏi, còn trẻ đã tự tay gây dựng sự nghiệp, mua được căn hộ nơi đây – điều mà Lâm Tư Dật chưa dám nghĩ tới. Không dám nghĩ, nhưng không có nghĩa là chưa từng mơ ước. Nếu cứ chăm chỉ nghiên cứu, nhận lương cố định, may mắn bán được bằng sáng chế hay nhận giải thưởng quốc gia thì anh phải làm việc miệt mài khoảng hai trăm năm nữa mới có cơ hội.

Tỉnh giấc, Lâm Tư Dật không đánh thức Chu Lai mà lặng lẽ lấy một cuốn sách từ kệ của cô ra đọc. Trên giá sách của cô có khá nhiều tiểu thuyết: “Cặp đôi nhà giàu giả tạo”, “Người anh không thể với tới”, “Bẫy pháo hoa” – đều là tác phẩm của một tác giả mạng tên Ngân Bát. Lướt qua vài trang, anh nhận ra Chu Lai thích kiểu tình yêu nam chính yêu nữ chính say đắm.

Tiếc thay, Lâm Tư Dật không phải nam chính trong tiểu thuyết, cũng chẳng có chút ngạo mạn nào.

***

Trên bàn ăn, anh để lại bữa sáng cùng mảnh giấy viết tay: “Trường có việc, anh đi trước. Chúc em buổi sáng tốt lành.” Nét chữ của anh đẹp một cách xuất thần. Mạnh mẽ, phóng khoáng lại uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Thời buổi này, tìm được người viết chữ tay đẹp thế này hiếm lắm.

Chu Lai vốn biết chữ Lâm Tư Dật đẹp từ lâu. Nhớ lại hồi cấp ba, lần đầu thấy chữ anh, cô đã khen không ngớt. Hồi ấy, hai người chẳng mấy khi giao thiệp. Vậy mà giờ đây, cô lại được xem chữ anh viết ngay trong nhà mình. Đúng là duyên phận.

Thuở nhỏ, Chu Lai từng học hai năm thư pháp do bố cô Chu Cao Trì bắt học. Trong khi các bé gái khác học đàn, học múa, thì cô lại học viết chữ. Ông từng nói: “Người làm kinh doanh thì chữ viết chính là thể diện của con.”

Nét chữ phần nào phản ánh tính cách và phong thái của một người. Chữ phóng khoáng thể hiện con người hào sảng, chữ nhỏ nhắn thể hiện sự cẩn trọng. Dĩ nhiên, có chữ đẹp cũng khiến ấn tượng đầu thêm phần tốt đẹp.

Chữ của Chu Lai cũng khá ổn, nhưng so với Lâm Tư Dật thì không thể bì kịp. Cô từng hào hứng khoe chữ viết tay trên Weibo, nhận về vô số lời khen. Khi đăng cả ảnh thư pháp, cô còn được người hâm mộ phong danh “cô thơ đa tài”. Kỳ thật, chữ cô chỉ đẹp hơn người thường một chút, chứ không đến mức thần thánh như lời họ nói.

Cô cẩn thận cất mảnh giấy của Lâm Tư Dật, rồi nhìn lại bữa sáng anh chuẩn bị. Giống như bữa tối hôm qua, rõ ràng là tự tay anh làm. Cháo thịt rau củ còn ấm trong nồi, trứng ốp la vàng ruộm, cùng nửa quả cam đã bóc vỏ. Một bữa sáng giản dị mà ngập tràn tình yêu thương.

Chu Lai cảm thấy lòng ấm áp lạ thường.

***

Bình thường cô chẳng mấy khi ăn sáng nhưng hôm nay cô không ngần ngại chụp ảnh món ăn, không chỉnh filter, đăng ngay lên Weibo với dòng trạng thái: “Chào buổi sáng” như một lời đáp lại ngầm với Lâm Tư Dật.

Cô đoán anh – kẻ suốt ngày chìm đắm trong phòng thí nghiệm và luận văn chắc chẳng rành mạng xã hội. Cô cũng không vì mình là KOL mà ép anh follow mình. Dù sao Weibo giờ cũng ngày càng tiêu cực, việc follow hay không chẳng quan trọng.

Hôm nay, Chu Lai phải đến studio để bàn về bộ sưu tập đồ đôi. Đáng lẽ trước Tết xong việc là có thể nghỉ ngơi, ai ngờ giờ lại thêm việc, không biết phải bận đến khi nào.

Ánh nắng mùa đông len lỏi vào phòng, phản chiếu trên nền đá cẩm thạch trắng tạo thành vệt sáng vàng rực. Chu Lai đưa tay chạm nhẹ vào bó hoa lá ngân hạnh trong lọ, bỗng muốn được nghe thấy giọng Lâm Tư Dật.

Dù bữa sáng khiến cô ngập tràn hạnh phúc, nhưng sáng sớm không được gặp người yêu. Chu Lai vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

***

Điện thoại đầu kia, giọng Lâm Tư Dật ấm áp vang lên: “Dậy rồi à?”

“Ừ.” Chu Lai vô thức làm nũng: “Sao anh không đợi em dậy rồi mới đi?”

Lâm Tư Dật lập tức xin lỗi, vừa tự trách vừa dỗ dành một cách dịu dàng.

Chu Lai hài lòng: “Thôi được rồi, em tha cho anh đấy.”

“Em ăn sáng chưa?”

“Đang ăn đây.”

“Hợp khẩu vị không?”

“Rất hợp luôn!”

“Vậy thì tốt.”

“Tốt cái gì chứ.” Chu Lai bỗng nhõng nhẽo: “Lâm Tư Dật, anh còn chưa hôn em lần nào cả.”

Dường như không ngờ cô lại đột ngột đòi hỏi, anh ngập ngừng một chút: “Bây giờ ư?”

“Đúng vậy! Mau hôn em đi!”

Nhưng qua điện thoại thì hôn thế nào?

Chu Lai làm mẫu liền, chụm môi hôn “chụt” một cái thật kêu vào điện thoại, giọng kiêu ngạo: “Như thế này này, anh mau hôn em đi!”

Lâm Tư Dật không phải không muốn hôn cô, chỉ là lúc này xung quanh anh có mấy người bạn đang đứng chờ.

Nhưng đã là yêu cầu của Chu Lai, anh không nỡ từ chối, thậm chí còn rất sẵn lòng.

Anh nhẹ nhàng nói: “Đợi anh một chút.”

Một lúc sau, Chu Lai dường như nghe thấy hơi thở Lâm Tư Dật hơi gấp gáp, rồi anh nói: “Anh hôn em đây.”

Chu Lai lại đổi ý, ngăn anh lại: “Thôi, tối nay mình hôn nghiêm túc nhé.”

Dù anh chưa kịp hôn, nhưng chỉ nghe giọng anh thôi cô đã thấy tim loạn nhịp. Cô sợ nếu anh thật sự hôn qua điện thoại, cô sẽ lập tức chạy đến trường tìm anh ngay.

Đầu dây bên kia Lâm Tư Dật khẽ cười, không hề tỏ ra phiền hà, giọng nói ngập tràn cưng chiều: “Được.”

***

Cúp máy, nụ cười vẫn còn đọng trên môi anh. Trời ấm, trong phòng còn có lò sưởi, chỉ mặc chiếc áo len trắng Chu Lai tặng tối qua, càng tôn lên vẻ thư sinh thanh tú.

Anh quay lại bàn làm việc, tiếp tục thảo luận với nhóm bạn.

Hôm nay Lâm Tư Dật không ở khoa Nông nghiệp mà đến khoa Kinh tế. Dù ít khi xuất hiện ở đây, nhưng mỗi lần anh đến đều là vì những dự án quan trọng.

Thấy anh vừa cúp điện thoại đã nở nụ cười, Thương Chi Nghiêu đang ngả người trên ghế lười nhác hỏi: “Ai gọi mà khiến thần đồng Lâm đại nhân vui thế?”

Thương Chi Nghiêu là bạn thân nhất của Lâm Tư Dật ở khoa Kinh tế. Anh ấy xuất thân giàu có, phong cách quý tộc, toàn đồ hiệu xe xịn. Nưng lại thích là chơi với Lâm Tư Dật.

Phong cách của họ hoàn toàn khác biệt. Một bên nam tính mạnh mẽ, một bên nho nhã lãng tử. Nhưng cả hai đều khiến người khác phải ngoái nhìn.

Lâm Tư Dật có sức hút kỳ lạ. Dù xuất thân không giàu có nhưng khí chất khiến người ta không dám coi thường. Bạn bè xung quanh chạy xe thể thao ngang qua, anh vẫn tươi cười chào hỏi dù chỉ đạp chiếc xe đạp leo núi cũ kỹ. Không ghen tị, không oán trách, anh bình thản chấp nhận sự khác biệt của mỗi người.

Anh thẳng thắn trả lời: “Bạn gái tớ.”

Thương Chi Nghiêu nhướng mày: “Không đơn giản chỉ có thế.”

“Ý cậu là sao?”

Vẫn dáng vẻ lười biếng ngả người trên ghế, ống tay áo sơmi xắn lên để lộ cẳng tay rắn chắc, Thương Chi Nghiêu nói: “Cô gái khiến ‘cây hạnh ngàn năm’ của cậu nở hoa, chắc chắn phải có bản lĩnh.”

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng đỡ lời: “Ghen tị à?”

“Tớ ghen tị?”

“Đương nhiên.” Anh cười càng tươi: “Ai bảo cậu không có bạn gái.”

Thương Chi Nghiêu: “…”

Vị độc thân có hàng tá người theo đuổi này đành bất lực.

“Tối nay còn đi chơi bóng không?”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ in lên gương mặt điển trai của Lâm Tư Dật, nét cười phảng phất khi nghĩ về Chu Lai khiến anh càng thêm cuốn hút.

“Không.”

Anh đã hứa với cô rồi – tối nay sẽ hôn thật kỹ.

Thương Chi Nghiêu hừ một tiếng: “Đúng rồi, nghe nói năm nay định cử nghiên cứu sinh đi trao đổi một năm, các thầy muốn nhường suất cho cậu. Cậu biết chưa?”

Lâm Tư Dật gật đầu: “Biết rồi.”

Thực ra, từ một tháng trước, giáo sư đã nhắc với anh về chuyện này.

Đây là chương trình trao đổi ngắn hạn do trường tài trợ, cơ hội mà bất kỳ ai cũng mơ ước.

Giáo sư đã đưa đơn đăng ký cho Lâm Tư Dật, giờ chỉ chờ anh quyết định.

***

Sau bữa sáng, Chu Lai đến thẳng studio.

Buổi họp diễn ra căng thẳng khi cả đội ngũ cùng phân tích lại sự cố trang phục. House Laura đã hợp tác với xưởng gia công này hai năm, mọi chuyện luôn suôn sẻ. Xưởng đặt tại thành phố C, cách Thành phố H chừng hai giờ đi xe – không phải khoảng cách quá xa.

Vì uy tín hợp tác tốt, lần này sau khi duyệt mẫu đồ đôi, đơn hàng được chuyển thẳng từ xưởng phát đi mà không qua kiểm tra tại studio. Một phần do studio không có kho chứa, phần khác là sự tin tưởng đối tác. Đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến thảm họa hàng không đúng chuẩn.

Nếu thành phẩm được kiểm tra kỹ tại studio, sự cố như hôm qua có lẽ đã không xảy ra.

Đây gần như là khủng hoảng lớn nhất Chu Lai gặp phải kể từ khi kinh doanh trực tuyến.

Nhưng kẽ hở nào rồi cũng có người lợi dụng, vấn đề sớm muộn cũng sẽ xảy ra.

Rút kinh nghiệm, Chu Lai quyết định thuê thêm kho. Từ nay, mọi sản phẩm phải qua kho kiểm tra chất lượng trước khi giao đến tay khách.

Nhân dịp cuối năm, cô cũng lên kế hoạch tìm đối tác gia công mới.

Công việc cuốn Chu Lai vào guồng quay khiến cô quên bẵng thời gian.

Sau cuộc họp trưa, cô cùng trợ lý Bách Hoa Hoa đến khảo sát vài xưởng quanh Thành phố H, nhấn mạnh yêu cầu về chất lượng.

Khi trở về trung tâm, đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.

***

Thành phố H chìm trong biển đèn, trên nền trời lơ lửng vầng trăng non mảnh như lưỡi liềm.

Chu Lai giơ điện thoại chụp bức ảnh trăng đêm, gửi ngay cho Lâm Tư Dật. Lúc bận việc cô không nghĩ đến anh, nhưng giây phút này nỗi nhớ cứ thế trào dâng.

Không biết giờ anh đang làm gì? Đã về ký túc xá chưa nhỉ?

Cô nhắn tin trước: [Anh ở trường không?]

Lập tức có hồi âm: [Anh không ở trường.]

Chu Lai: [Vậy anh đang ở đâu?]

Lâm Ngoan Ngoãn: [Trước cửa nhà em.]

Chu Lai: [CÁI GÌ!!!]

Đầu dây bên kia, Lâm Tư Dật đứng lẻ loi trước cửa nhà cô vì anh không có chìa khóa.

Chu Lai bấm ngay video call.

Hình ảnh hơi giật nhưng vẫn thấy rõ nụ cười ấm áp của anh sau cặp kính gọng mỏng.

“Anh đợi lâu chưa?” Cô lo lắng hỏi.

Lâm Tư Dật đáp: “Mới một lúc thôi.”

“Nói thật đi.”

“Khoảng nửa tiếng.” Thực ra đã gần một tiếng rồi.

Chu Lai tròn mắt: “Trời ơi anh ngốc quá, sao không gọi cho em?”

“Anh đoán em đang bận. Cũng không có việc gì gấp, nên đứng đọc sách một lát.”

Anh còn mang theo chậu cây xấu hổ tự tay trồng, những chiếc lá khép lại vì va chạm lúc di chuyển giờ đã xòe ra hết. Chờ Chu Lai về là có thể chơi đùa cùng.

Lâm Tư Dật tin chắc cô sẽ thích lắm.

Chu Lai chạy đôn chạy đáo cả ngày, giây phút nhìn thấy anh qua màn hình, lòng cô chợt mềm nhũn. Cô giục Bách Hoa Hoa lái nhanh hơn, vừa nói với Lâm Tư Dật: “Anh đợi thêm chút nhé, lâu nhất mười phút nữa em về tới.”

“Đừng vội, lái xe cẩn thận.”

“Chậm như rùa bò rồi, đúng giờ cao điểm mà.”

Lâm Tư Dật tháo kính, giọng dịu dàng hỏi: “Em ăn tối chưa?”

“Chưa, đói lắm rồi.” Chu Lai vô thức làm nũng, “Anh nấu cho em nhé?”

“Ừ, anh nấu.”

“Nhưng em thèm mì, anh biết nấu mì không?”

“Biết chứ. Nhà em có bột mì không?”

Chu Lai cười rúc rích: “Ơ, anh định nhào bột từ đầu luôn hả?”

Lâm Tư Dật cũng cười theo: “Lạ lắm sao?”

Dù bây giờ Chu Lai muốn ăn bánh bao, anh cũng có thể làm ngay.

Với anh, chuyện này đâu có gì khó.

Nhưng Chu Lai không tưởng tượng nổi: “Không thể tin nổi cảnh anh nhào bột luôn ấy, hahaha.”

“Không cần tưởng tượng đâu, lát nữa sẽ được xem tận mắt.”

“Tuyệt quá! Em mong chờ lắm đấy.”

Cuộc đối thoại tình tứ của họ không thể tránh khỏi lọt vào tai Bách Hoa Hoa đang cầm lái.

Chu Lai mới chính thức hẹn hò với Lâm Tư Dật hôm qua, nên chưa công khai chuyện tình cảm ở studio. Nhưng chỉ qua cách nói chuyện, Bách Hoa Hoa đã nhận ra mối quan hệ đặc biệt giữa hai người.

Cậu ta vểnh tai nghe không bỏ sót chi tiết nào, nhất là khi biết Lâm Tư Dật còn biết nhào bột làm mì từ đầu, suýt nữa thì há hốc mồm.

Đây là người đàn ông thần kỳ nào vậy? Người ngoài hành tinh sao?

Bách Hoa Hoa lập tức giơ tay: “Sếp ơi, em cũng muốn ăn mì của anh Lâm làm.”

Chu Lai búng nhẹ vào trán cậu ta: “Mơ đi!”

Món ngon do “Lâm Ngoan Ngoãn” của cô làm, chỉ dành riêng cho cô thôi – kể cả con người anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.