Trốn trong tủ quần áo, mặt cô đỏ bừng như bị lửa thiêu, cảm giác như nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một cao hơn. Chiếc tủ không nhỏ, bên trong treo đầy áo khoác mùa đông, vẫn còn chừa ra kha khá khoảng trống, đủ để cô chui vào mà không cảm thấy chật chội.
Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, bốn bề lại phảng phất mùi hương quen thuộc của anh. Cô đành ngồi thụp xuống, áp tai vào cánh cửa tủ, chăm chú nghe trộm cuộc trò chuyện giữa anh và bà ngoại qua một lớp gỗ mỏng.
Giọng bà ngoại anh trầm ấm như bao bà cụ hiền từ khác, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo vẻ cưng chiều khi nói chuyện với cháu trai.
Khi nghe anh nói rằng mình đã có bạn gái, bà rõ ràng không tin, còn hỏi lại: “Ở đâu? Để bà nhìn thử xem?”
Anh khẽ hắng giọng: “Cô ấy không dám gặp bà đâu.”
Thật ra, anh nói không sai.
Nhưng bà vẫn không chịu tin: “Hừ, tưởng giấu được bà à?”
“Cháu lừa bà làm gì? Có là có, không thì nói không chứ.”
Giọng điệu anh lúc này mang theo vẻ lười biếng hiếm thấy, nghe chẳng khác nào một cậu trai được nuông chiều từ nhỏ. Tâm trạng anh rõ ràng đang rất tốt, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía tủ quần áo, như thể lo lắng cô có sợ hãi khi trốn trong đó không.
Bà càng nghe càng nghi ngờ, tiếp tục nói: “Con bé mà dì con giới thiệu cũng làm việc ở thành phố H đấy, hai đứa thêm bạn WeChat đi, sau Tết có thể hẹn gặp.”
“Không cần đâu bà.”
“Thôi được rồi, bà không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-co-ay-cung-se-thich-anh-chu/2772046/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.