Gần, nhanh chóng lại gần… Ta nhìn thấy hắn cuộn mình trên tuyết, vẫn thống khổ như đêm hôm đó, làm người ta rất lo lắng. Chân thật sâu sắc, trong tuyết ẩm thấp, làm cho bộ dáng vốn đã thảm hại càng thêm trầm trọng. Trong lòng lo lắng không thôi, cố gắng dùng hết khí lực đi về phía ấy, bất quá chỉ là khoảng cách vài bước nhưng lại giống như cách chân trời góc biển. Tuyết vẫn rơi, mà giờ này trên người Mị tuyết đã phủ lấy một lớp dày, nếu ta đến chậm thêm một chút nữa, có lẽ sẽ không thể nhìn thấy hắn sao?
Sẽ rất lạnh, rất sợ hãi, sẽ rất thống khổ đi. Ta nắm chặt áo bông, nước mắt ấm áp từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống, trong nháy mắt biến thành một mảnh lạnh như băng. Vừa rồi tuyệt vọng như vậy, ta không hề rơi lệ, nhưng giờ đây nước mắt lại không thể kiềm chế được mà chảy xuống. Đây coi như là lần đầu tiên ta vì hắn mà rơi lệ, mà số lần ta rơi lệ thật sự rất rất ít, đến giờ chỉ có vài lần, nhưng lại nhớ rất rõ ràng. Tay rốt cục cũng chạm vào hắn, lạnh như băng. Trong miệng của hắn không ngừng thì thào, tay nắm chặt áo đơn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ta không khỏi lo lắng. Xoa xoa hai gò má của hắn, không ngừng nhẹ giọng an ủi “Mị Mị, không có việc gì hết.”
Dù thế nào ta đều ở bên ngươi. Ta nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào ta, ôn nhu mà an ủi. Mắt chạm đến chiếc mặt nạ trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630791/quyen-3-chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.