Ánh trăng tỏa ánh sáng lạnh lùng, gió thổi nhè nhẹ, sự ồn ào náo động dần dần giảm đi, tất cả chìm vào trong bóng đêm đen như mực.
Bên ven bờ hồ, phong tình rả rích, mặt hồ xanh biếc gợn sóng li ti, mặt hồ được ánh trăng chiếu càng thêm mông lung mà thần bí.
Ta đứng ở ven hồ thật lâu, chính là nhìn xa xa, hơi hơi thất thần.
“Tu La.” Ta cuối cùng cũng đã mở miệng.
Một tiếng gọi, nhẹ nhàng như gió thổi qua, nhưng ở trong không gian này lại như đã đột nhiên phá tan đi sự yên tĩnh, có vẻ như rất đột ngột.
Bốn phía đều là bóng cây to rậm rạp, nhìn kỹ ở dưới gốc cây lại lấp loáng có vài phần quỷ dị.
Một đạo bóng đen từ trong bóng tối đi ra, cung kính quỳ gối trước mặt ta.
Ta là cố ý, cố ý tạo ra một cơ hội ở cùng một chỗ với Tu La, hoặc cũng có thể nói là ta chỉ là muốn chứng minh phán đoán của mình có chính xác hay không.
Tu La có phải là người mà ta đoán không?
Tối nay lại là ngày thứ bảy, chính là ngày bắt đầu thời gian Lâu Điện Ngọc tái phát đau khổ, ta đã đưa dược ức chế đau khổ trong cơ thể Lâu Điện Ngọc cho Mị, để Mị mang đến cho hắn.
Về phần làm như thế nào để đưa đến tay Lâu Điện Ngọc, mà không để cho hắn hoài nghi, đó là chuyện của Mị.
Ta lợi dụng lúc này không có Mị ở bên, một mình dẫn Tu La đến chỗ này.
“Tu La, ngẩng đầu lên.” Giờ phút này ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630886/quyen-2-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.