Một ngày kia, hầu phủ lại là một mảnh kinh tâm.
Ta tự nhiên biết Mị cũng không phải là người thiện lương gì, cho nên mặc dù Lâu Điện Ngọc đối với hắn có điều gì đó đặc biệt hơn, hắn cũng sẽ không vì Lâu Điện Ngọc mà bỏ qua nguyên tắc của bản thân hy sinh chính mình để cứu hắn.
Triền miên tuy là thiên hạ kì độc, nhưng là ta biết, Mị trong tay có hai viên, một viên hạ cho ta, hẳn là hắn còn có một viên nữa. Cho nên hắn chỉ cần hạ triền miên cho một nữ tử khác, sau đó đem nàng giao cho Lâu Điện Ngọc, như vậy tất cả đều có thể giải quyết.
Nhưng là hắn lại lựa chọn phương pháp thị huyết như thế.
Hắn thật sự chán ghét nữ nhân như vậy sao? Chẳng lẽ hắn cho dù đụng vào nữ nhân chỉ trong nháy mắt cũng không nguyện ý hay sao?
Hay là nói rằng hắn cũng không muốn cho Lâu Điện Ngọc biết hắn tạo ra độc dược?
Lại không biết, đau khổ mà Lâu Điện Ngọc trúng là do ai hạ độc đây?
Rất nhiều việc ta cũng không rõ, mặc dù suy nghĩ thật lâu, cũng không thể tìm ra được đáp án chính xác.
Chính là sau đêm hôm đó, ta hữu danh vô thực vào ở trong chiến hậu phủ.
Ta cũng nhớ rõ khi ta nghênh ngang đi vào chiến hậu phủ, ta thấy rõ ánh mắt đầy kinh ngạc của quản gia, cùng ánh mắt đầy sợ hãi của bọn hạ nhân ở trong phủ.
Chính là ta cũng không để ý lắm đến những điều đó.
Ta chỉ biết là, mục đích của ta đã đạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/1630919/quyen-2-chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.