Trước mặt Đường Ninh mà nói chuyện kiêu ngạo ghê gớm. Nói xong cũng không hề thấy chột dạ, cuộc sống của anh và Thang Sách Ngôn bây giờ vốn không còn người này.
Đường Ninh nghe xong khẽ gật đầu, bảo rằng: “Đúng là nên như vậy.”
Đào Hiểu Đông không nói chuyện này với anh ta nữa, anh thực sự không muốn nói bất kỳ chủ đề gì liên quan tới Thang Sách Ngôn với anh ta.
Phía Thang Sách Ngôn kết thúc trước, từ nhà giáo sư Từ đi thẳng qua đón anh.
Đào Hiểu Đông không cho hắn đi lên, anh tự mình xuống trước.
Trên tầng rất nóng, Đào Hiểu Đông nóng đến mức gương mặt đỏ bừng lên, vừa lên xe Thang Sách Ngôn liền hỏi anh: “Uống rượu à?”
Đào Hiểu Đông nói anh không uống.
“Nhìn mặt em đỏ như vậy, còn tưởng là em uống rượu.” Thang Sách Ngôn khẽ chạm mu bàn tay lên gương mặt anh, “Nóng à?”
“Trên tầng nóng quá.” Mu bàn tay Thang Sách Ngôn lành lạnh, chạm vào như vậy còn rất dễ chịu, Đào Hiểu Đông cười cười.
Đoạn đường từ đây trở về nhà rất xa, dọc đường về Đào Hiểu Đông dựa vào thành ghế, vẫn dõi mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh đèn các tòa cao ốc nhấp nháy lập loè, mới đổi kiểu hồi năm ngoái, khiến những người đi đoạn đường này lúc tối muộn cũng cảm thấy lòng được chiếu sáng bừng.
“Ban nãy dùng bữa gặp Đường Ninh.” Đào Hiểu Đông mở lời.
Thang Sách Ngôn đáp “Ừ”.
Đào Hiểu Đông khẽ cười, “Làm màu làm mè với anh ấy một chút, em cũng nhàm thật.”
Thang Sách Ngôn liếc mắt nhìn anh một cái, quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-nguyen/1119240/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.