Lúc Đào Hiểu Đông hạ cánh thì cũng sắp tới giờ tan làm của Thang Sách Ngôn.
Đào Hiểu Đông gọi điện thoại tới: “Em đến nơi rồi.”
“Ừm.”
“Anh thì sao? Anh tan ca chưa?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Không, anh tăng ca.” Thang Sách Ngôn ở văn phòng bác sĩ nội trú xem bệnh án, định lát nữa sẽ dạo một vòng qua khu phòng bệnh, trong văn phòng còn mấy bác sĩ nội trú chưa tan ca.
“Lại tăng ca à?” Đào Hiểu Đông đi ra sân bay, nói với hắn: “Có việc gì vậy?”
Thang Sách Ngôn ngước mắt lên nhìn một vòng, mấy bác sĩ nội trú đều đang nhìn màn hình vi tính hoặc thu dọn đồ đạc, không ai để ý tới hắn, thế là hắn khẽ nói: “Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, sớm hay muộn cũng như nhau.”
Một bác sĩ ngồi trong góc không nhịn được mà cười tủm tỉm, cô bác sĩ đối diện lườm một cái, hai người chạm mắt nhìn, cô bác sĩ kia vội vã kiềm chế, lại quay về dáng vẻ nghiêm túc đàng hoàng.
“Tối nay đi ăn à?” Thang Sách Ngôn hỏi.
“Vâng, Tiểu Khải tới đón em, chắc buổi tối lại phải đi ăn, có không ít người.”
“Thế em đừng uống nhiều, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đào Hiểu Đông mỉm cười đáp lời: “Em không uống đâu, uống bên ngoài trễ nải nhiều chuyện.”
“Ừm.” Thang Sách Ngôn lại nói với anh hai câu nữa, sau đó thì cúp máy. Thực ra hắn còn muốn bảo “Về sớm nhé”, nhưng lời đến bên miệng lại đổi đi, mọi người trong phòng nghe thấy hết, không hợp với thân phận.
Thực ra chủ nhiệm Thang nghĩ nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-nguyen/1119243/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.