Tướng quân kim giáp cao hơn một trượng, người khoác kim giáp, uy nghiêm bất phàm tựa như Cự Linh Thần, vậy mà dưới một cước của Lý Tu Viễn lại trực tiếp bị đá cho nổ tung.
Một màn này lúc này khiến Lý Đại Phú, Thiết Sơn cùng đám gia đinh đang quỳ ngoài phủ nhìn đến ngây dại.
- Đại, đại thiếu gia, một cước đạp chết thần tiên.
Có lão bộc run một cái.
Giờ phút này Lý Tu Viễn ho nhẹ vài tiếng, quơ quơ ống tay áo để xua tan khói vàng, lại nhìn thấy dưới mặt đất là một pho tượng được làm bằng vàng ròng.
Pho tượng là một vị giáp sĩ cầm trường thương trong tay, người khoác áo giáp, hai mắt trợn trợn, này chẳng phải thần tiên mặc kim giáp kia sao?
- Đây là... Âm thần xuất khiếu.
Ánh mắt Lý Tu Viễn ngưng tụ, hắn từng nghe sư phụ nói, người tu đạo có thể hợp thể hồn phách và âm thần. Ban đêm hồn phách rời khỏi thân thể ngao du thiên hạ, báo mộng trong đêm như Thành Hoàng kia vậy.
Có điều âm thần xuất khiếu rất nguy hiểm, nếu đạo hạnh không đủ hồn của đạo nhân rất dễ bị gió thổi bay, không thể trở về thân thể.
Giống như Diệp Tri Thu trong Thiến Nữ U Hồn, đấu pháp với ngô công ngàn năm, sau khi xuất hồn không thể trở về. Có điều âm hồn xuất khiếu chỉ khi có chuyện quan trọng mới dùng. Nếu người tu đạo có chuẩn bị, sẽ âm thầm làm một hình nhân thế mạng để hồn bám vào, vảo đảm âm hồn không bị ngoại vật gây thương tích, từ đó xuất hồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lieu-trai-dai-thanh-nhan/911148/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.