Gió thu hiu quạnh, cành cây ngoài cửa xe lướt qua vùn vụt, trong xe buýt bốc lên mùi hôi khó chịu như cơm thiu để qua đêm pha lẫn mùi bia và khói thuốc. Đứa trẻ ngồi ghế bên ôm gói que cay, la hét đòi nhảy khỏi vòng tay mẹ, bên cạnh là một người đàn ông trung niên nói thứ phương ngữ khó hiểu, gào ầm vào điện thoại.
Có một khoảnh khắc, Hàn Thanh Túc muốn nhảy khỏi xe ngay lập tức.
“Tới rồi, phía trước chính là Vu Thành!” Tài xế dùng tiếng phổ thông sứt sẹo, khí thế như nhai nuốt núi sông, “Ai có hành lý thì đừng quên lấy!”
Hàn Thanh Túc cau mày xuống xe, bị gió thu lạnh thấu xương ập thẳng vào mặt. Mấy thanh niên trẻ tuổi trông như sinh viên chen chúc phía trước để lấy hành lý, hắn dứt khoát đứng lùi lại đằng sau.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quát tháo đám đông, Hàn Thanh Túc chỉ nghe loáng thoáng được chữ “nhanh lên”. Hắn xụ mặt chen lên, lôi vali của mình ra, áo khoác đặt may riêng bị chèn ép đến nhăn nhúm. Khi kéo vali ra khỏi bến xe, hắn mới phát hiện áo khoác dính một miếng dầu que cay. Chợt nhớ đến móng tay đóng đất đen lòm của đứa trẻ kia, hắn suýt thì nôn.
Chiếc áo khoác mười vạn tệ bị hắn ném thẳng vào thùng rác, như vứt nốt chút thể diện cuối cùng. Nhưng nhớ đến những “bằng hữu” ở thành phố A bỏ đá xuống giếng, cùng với Sở Cảnh Nguyên chạy nhanh hơn bất kỳ ai, hắn đã mất hết mặt mũi từ lâu rồi.
Lá khô rơi xào xạc, giày da đứng ven
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920279/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.