Gió thu hiu quạnh, cành cây ngoài cửa xe lướt qua vùn vụt, trong xe buýt bốc lên mùi hôi khó chịu như cơm thiu để qua đêm pha lẫn mùi bia và khói thuốc. Đứa trẻ ngồi ghế bên ôm gói que cay, la hét đòi nhảy khỏi vòng tay mẹ, bên cạnh là một người đàn ông trung niên nói thứ phương ngữ khó hiểu, gào ầm vào điện thoại.
Có một khoảnh khắc, Hàn Thanh Túc muốn nhảy khỏi xe ngay lập tức.
“Tới rồi, phía trước chính là Vu Thành!” Tài xế dùng tiếng phổ thông sứt sẹo, khí thế như nhai nuốt núi sông, “Ai có hành lý thì đừng quên lấy!”
Hàn Thanh Túc cau mày xuống xe, bị gió thu lạnh thấu xương ập thẳng vào mặt. Mấy thanh niên trẻ tuổi trông như sinh viên chen chúc phía trước để lấy hành lý, hắn dứt khoát đứng lùi lại đằng sau.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quát tháo đám đông, Hàn Thanh Túc chỉ nghe loáng thoáng được chữ “nhanh lên”. Hắn xụ mặt chen lên, lôi vali của mình ra, áo khoác đặt may riêng bị chèn ép đến nhăn nhúm. Khi kéo vali ra khỏi bến xe, hắn mới phát hiện áo khoác dính một miếng dầu que cay. Chợt nhớ đến móng tay đóng đất đen lòm của đứa trẻ kia, hắn suýt thì nôn.
Chiếc áo khoác mười vạn tệ bị hắn ném thẳng vào thùng rác, như vứt nốt chút thể diện cuối cùng. Nhưng nhớ đến những “bằng hữu” ở thành phố A bỏ đá xuống giếng, cùng với Sở Cảnh Nguyên chạy nhanh hơn bất kỳ ai, hắn đã mất hết mặt mũi từ lâu rồi.
Lá khô rơi xào xạc, giày da đứng ven con đường phủ đầy tro bụi. Những căn nhà lụp xụp bên cạnh khiến hắn có cảm giác như trở về hai mươi năm trước. Những chiếc taxi với màu sắc lạ lẫm khiến hắn kháng cự trong lòng. Cái loại xe rách nát như thế mà vẫn có người tranh nhau đi.
Liên tục bị giành mất hai chiếc xe, Hàn Thanh Túc bắt đầu bực bội. Ngũ quan hắn vốn sắc sảo dữ dằn, lúc này mặt trầm xuống càng khiến người ta e sợ. Hắn mặc một chiếc sơ mi đen mỏng, quần âu thẳng nếp, mang giày da đắt tiền, hoàn toàn lệch nhịp với quầy bánh rán cháo quẩy dầu mỡ sau lưng.
Ông chủ cầm xẻng đang chuẩn bị há miệng đuổi người, một chiếc Santana cũ kỹ chầm chậm ngừng trước mặt hắn. Cửa sổ hạ xuống, có người thò đầu ra, đeo cặp kính gọng đen vừa xấu vừa quê mùa, dùng phương ngữ hỏi hắn: “Anh đẹp trai, đi đâu đó?”
Hàn Thanh Túc nhấc mí mắt lạnh lùng nhìn y một cái, cho rằng người này muốn bắt chuyện, hắn khó chịu cau mày.
“Qua cầu vượt mười lăm tệ, nhưng thống nhất chín tệ, rẻ hơn đi taxi.” Đối phương cũng không kiên nhẫn gõ gõ cửa, “Anh có đi không?”
Hàn Thanh Túc nghe xong, đại khái biết mình đã hiểu lầm. Hắn nhìn chiếc xe tồi tàn này, có chút do dự, nhưng mắt thấy có sinh viên kéo ba cái vali, hai mắt sáng lên chạy về phía này, hắn quyết đoán mở cửa xe ngồi vào: “Đi.”
Tài xế đợi hai giây, chỉ vào vali bên ngoài: “Không phải của anh à?”
“Của tôi.” Hàn Thành Túc lấy di động ra xem.
“…” Thấy hắn hoàn toàn không có ý định tự bê, tài xế nhận mệnh xuống xe, mở cốp, ném cái vali nặng trịch ấy vào.
“Đi đâu đây?” Tài xế khởi động xe.
Hàn Thanh Túc nhíu mày nhìn địa chỉ trên màn hình điện thoại, nói: “Hoa viên Thủy Giang.”
“Được.” Tài xế giẫm chân ga, đổi sang tiếng phổ thông, “Hoa viên Thủy Giang cũng không gần, ra gần vành đai ngoài rồi, phải hơn năm chục tệ đấy, có chịu không anh đẹp trai?”
“Ờ.” Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn lướt điện thoại, nhìn một tin nhắn từ Sở Cảnh Nguyên. Hắn nhìn con số màu đỏ trên màn hình rất lâu, nhưng vẫn không mở ra, dứt khoát tắt máy, ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.
Tài xế đưa tay chỉnh kính chiếu hậu, thấy rõ khuôn mặt góc cạnh cùng ngũ quan u ám của hắn. Sơ mi mở vài nút, lộ ra hình xăm là hàng chữ tiếng Anh trên xương quai xanh, vòng eo gọn gàng ẩn sau lớp vải đen, quần âu xếp nếp tinh tế…
Đúng là gợi cảm.
Ánh mắt sau cặp kính gọng đen kia không kiêng dè gì mà lượn lờ trên người hắn, rồi mới thu lại, nhìn thẳng phía trước. Bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt, vì dùng sức quá độ mà các khớp ngón tay chuyển sang màu xanh lơ.
Chiếc xe trông cũ kỹ nhưng bên trong lại được dọn dẹp sạch sẽ, mùi cũng dễ chịu. Hàn Thanh Túc ngủ suốt dọc đường, cho đến khi cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai.
“Anh đẹp trai, đến Hoa viên Thủy Giang rồi.”
Hàn Thanh Túc mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt xa lạ. Người nọ mặc áo hoodie xám và quần jeans xanh nhạt, kính gọng đen xấu tệ, nhưng đôi mắt cũng tạm ổn.
Đối phương đưa vali cho hắn, nói: “Năm mươi bảy tệ, tiền mặt hay quét mã?”
Hàn Thanh Túc ném cho y tờ mệnh giá một trăm: “Khỏi thối.”
“Cảm ơn.” Đối phương nhận lấy, nhưng vẫn không rời đi.
Hàn Thanh Túc không hiểu ra sao, nhìn y một cái: “Còn chuyện gì nữa?”
Tài xế có chút luống cuống, xoa xoa vạt quần, rụt rè nhìn hắn: “Anh Hàn, là anh phải không? Có phải trước kia anh sống ở thành phố A không?”
Hàn Thanh Túc dời mắt khỏi khu dân cư cũ nát, một lần nữa nhìn lại đối phương, cảnh giác xen lẫn chút nghi hoặc: “Cậu là…?”
Đôi mắt người kia hơi sáng lên: “Là em đây anh Hàn, em là Lâm Mộc Hàn, anh còn nhớ không?”
Hàn Thanh Túc nhìn y chằm chằm, mày vẫn nhíu chặt, đào bới hồi lâu trong trí nhớ cũng không nhớ nổi ra là ai, chỉ đáp cho có lệ: “À.”
“…” Hàm răng Lâm Mộc Hàn ngứa đến phát đau, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, “Hồi đó anh thường gọi em là Tiểu Hàn, lúc chia tay anh cho em ba mươi vạn chữa bệnh cho ông nội. Em thật sự rất biết ơn, anh Hàn, anh là ân nhân cứu mạng cả nhà em.”
“A.” Hàn Thanh Túc nhìn vào đôi mắt ươn ướt của y, nhớ ra rồi.
Hẳn là chuyện từ chục năm trước, hắn vừa từ nước ngoài về, đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh. Lúc đến đại học A hắn đụng phải một sinh viên, nổi lên tâm tư với người ta, vừa khéo đối phương cũng đang rất cần tiền, hắn liền giữ lại bao nuôi. Tiếc rằng người này trầm lặng chất phác, không biết tình thú, được mỗi khuôn mặt ưa nhìn, không hay làm nũng, nhưng lúc lên giường cũng khá k*ch th*ch. Có lần hắn quá trớn, đối phương dùng đôi mắt đen ngập nước trừng hắn, khiến hắn có ấn tượng rất sâu.
Hôm đó hắn lăn lộn người ta không nhẹ, mấy ngày liền không xuống nổi giường. Vừa vặn lúc đó hắn có đối tượng mới, bèn cho đối phương chút tiền rồi tiễn đi, trước sau tổng cộng chưa tới ba tháng.
Khi ấy Lâm Mộc Hàn vừa vào đại học, mới 19 tuổi, còn ngây thơ, hiện tại đã ra dáng thanh niên, không còn vẻ hiền lành khờ khạo như trước, nhưng đứng giữa đám đông vẫn chẳng có gì nổi bật, là kiểu người mà Hàn Thanh Túc chẳng bao giờ liếc mắt lần hai.
Huống hồ, hiện tại tâm tình hắn còn rất tệ.
“Cậu học trường tốt như vậy, sao không ở lại thành phố A phát triển?” Hàn Thanh Túc nhìn y một cái.
Nhân tài của đại học A, dù sao đi nữa cũng không nên sa sút đến mức đi chạy xe dù ở cái nơi như thế này.
“Ông nội em tuy giữ được mạng nhưng vẫn phải có người chăm sóc, sau đó em không học nữa, thôi học.” Lâm Mộc Hàn ngượng ngùng cười, “Phụ sự kỳ vọng của anh Hàn.”
Trong lòng Hàn Thanh Túc thầm nghĩ, mẹ nó chuyện này thì liên quan gì đến mình. Hai người cùng lắm là bạn giường ngắn hạn, hắn còn chả có chút sự đồng cảm chó má nào, chỉ qua loa gật đầu: “Cậu cũng cực khổ rồi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn đầy cảm kích: “Anh Hàn, có thể thêm phương thức liên lạc không?”
Hàn Thanh Túc thấy y muốn móc điện thoại, nhất thời đau đầu, hắng giọng nói: “Cậu đi làm việc của mình đi, tạm biệt.”
Lâm Mộc Hàn lấy điện thoại ra nửa chừng rồi lại nhét trở về, bước lên một bước cầm vali của hắn, cười nói: “Vậy để em giúp anh xách vali lên đi, anh Hàn. Dì em sống ở đây, khu này không có thang máy.”
Y nhìn Hàn Thanh Túc bằng đôi mắt nhiệt tình và trông mong. Dù sao cũng từng ngủ với nhau rồi, Hàn Thanh Túc đơn giản gật đầu: “Làm phiền cậu.”
“Không phiền.” Lâm Mộc Hàn xách vali bằng một tay, cười hỏi, “Anh Hàn, sao anh lại đến Vu Thành? Khu này vừa tồi tàn vừa hẻo lánh, sao không ở khách sạn?”
Y nói quá nhiều, Hàn Thanh Túc thấy hơi phiền. Mà bị nhìn thấy bộ dạng nghèo túng hiện tại, hắn càng phiền hơn, lạnh lùng nói: “Có việc.”
“Sắp vào đông rồi, trong khu nhà này cũng không có hệ thống sưởi, anh định ở đây bao lâu?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc bắt đầu hối hận vì để y xách hành lý, nhưng hắn lại thật sự không muốn tự mình động thủ. Vali nặng muốn chết, tay Lâm Mộc Hàn nổi đầy gân xanh, nhưng cánh tay lại rất ổn, nhìn kỹ lại thì thằng nhóc này có vẻ cao hơn trước nhiều. Trước đây người này thấp hơn hắn nửa cái đầu.
“Tính sau đi.” Hắn trả lời cho có lệ.
Lâm Mộc Hàn cũng nhạy bén, nhìn ra hắn không muốn nói nhiều, một hơi giúp hắn xách vali đến tận tầng cao nhất. Thiết kế ở đây là một thang có hai hộ đối diện, trước hai căn hộ đều có giày, y quay đầu nhìn Hàn Thanh Túc: “Anh Hàn, nhà nào?”
Hàn Thanh Túc lại liếc nhìn di động: “601.”
Hắn ném chìa khóa cho Lâm Mộc Hàn, Lâm Mộc Hàn tra chìa vào ổ, xoay hai cái không vặn ra được, lại quay đầu nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc định mở miệng, đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong. Có người khàn giọng gắt gỏng hỏi: “Ai đó!?”
Người đi ra là một cụ ông chống gậy, bên chân là một con chihuahua hung dữ, sủa ầm lên với Hàn Thanh Túc. Trong nhà còn truyền ra tiếng ti vi cùng tiếng băm thức ăn, một người phụ nữ chừng 40 tuổi ôm đứa nhỏ đang gào khóc cũng bước ra: “Ba, ai vậy? Làm thằng bé dậy rồi.”
Bà ta có vẻ tức giận, nhưng thấy bộ dạng âm u của Hàn Thanh Túc, nhất thời lùi lại nửa bước, ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Ai đây?”
Ngay sau đó, lại có hai đứa sinh đôi chừng mười mấy tuổi chạy ra. Người phụ nữ nói: “Mau về phòng làm bài tập!”
“Mẹ, con đói bụng, muốn ăn bò viên…”
“Con cũng muốn!”
“Đi mà xin bà!” Bà ta vừa dỗ đứa nhỏ đang gào khóc trong lòng, vừa đẩy hai đứa kia vào trong.
“… Đây là nhà của Thi Hồng phải không?” Hàn Thanh Túc hỏi ông cụ.
“Đúng vậy.” Ông cụ cảnh giác lên, “Thi Hồng là em họ tôi, đã chết hơn hai mươi năm rồi, cậu là ai?”
“Tôi là cháu ngoại của bà ấy…” Hàn Thanh Túc nói giữa chừng, lại nghe có tiếng mắng nhiếc của một bà già.
“Mày ly hôn thì ly hôn, còn mang ba cục tạ về làm gì, tao với ba mày bảy tám chục tuổi rồi còn phải giúp mày nuôi con, mày không thể để tụi tao bớt lo à!”
“Con muốn ly hôn sao!? Là vì tên khốn nạn kia ra ngoài cặp kè! Con cực khổ đẻ ba đứa con cho hắn, rốt cuộc hắn không nhận đứa nào!”
“Đừng ồn nữa!” Ông cụ tức giận đập gậy, quát vào trong nhà, “Ngày nào cũng như ngày nấy, còn chưa đủ sao!?”
Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi vã om sòm lẫn mùi dầu mỡ thức ăn và lông chó ập thẳng vào mặt Hàn Thanh Túc, khiến hắn vô thức lùi lại một bước, giẫm phải một đôi dép vải cũ, liền cau mày né tránh.
“Cậu là cháu ngoại của Thi Hồng?” Ông cụ tiến lại gần, trên mặt thoáng lo âu, “Căn nhà này là tôi giữ giúp, bà ấy nói để lại cho con gái. Mẹ cậu đâu?”
Hàn Thanh Túc lại lùi một bước nữa, chợt bị một bàn tay giữ nhẹ lấy vai. Hắn quay đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Mộc Hàn.
“Anh Hàn?” Lâm Mộc Hàn bóp nhẹ vai hắn một cái như trấn an.
Đầu Hàn Thanh Túc đau như muốn nứt ra, hắn nói với ông cụ: “Không có gì, mọi người tiếp tục đi.”
Nói rồi xoay người xuống lầu.
Lâm Mộc Hàn xách vali đuổi theo, hỏi: “Anh Hàn, đây là nhà của bà ngoại anh à? Không thì để em lên nói với bọn họ…”
“Không cần.” Hàn Thanh Túc lười dây dưa với những người này, “Cậu đưa tôi đến khách sạn gần nhất.”
“Được.” Lâm Mộc Hàn gật đầu, giúp hắn mở cửa xe.
Hàn Thanh Túc khó được một lần nhìn y, khách khí gật đầu: “Cảm ơn.”
Lâm Mộc Hàn cười với hắn, đóng cửa xe.
Hơi thở xa xăm mà quen thuộc lướt qua chóp mũi, Lâm Mộc Hàn siết chặt tay lái, tham lam mà say mê hít sâu một hơi.
Thật tốt quá. Rốt cuộc cũng rơi vào tay y rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.