🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Em đưa anh về.”

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc đã ở khách sạn suốt bảy ngày liền.

Hôm nay là thứ Tư. Hắn một đêm không ngủ, từ trên giường bò dậy, đá đổ chai rượu dưới chân. Trên bàn để đầy hộp thức ăn đặt ngoài, tim đau thắt từng cơn. Hắn vô thức muốn hút thuốc, nhưng sực nhớ ra mình đã cai.

Lầu đầu tiên sau bảy ngày, hắn kéo rèm cửa ra.

Mưa rào rạt đập vào cửa kính, bên ngoài sương mù dày đặc cùng những tòa nhà thấp bé thoạt nhìn cực kỳ bức bối. Con đường nhựa ướt đẫm chẳng có mấy chiếc xe, ven đường rơi đầy lá phong. Mấy ngọn đèn đường còn chưa tắt, ánh sáng vàng vọt yếu ớt càng khiến khung cảnh trong mưa thêm phần lạnh lẽo.

Hắn nhìn thoáng qua di động, 5 giờ rưỡi sáng.

Trên màn hình rạn nứt là tin nhắn của Hàn Thanh Nhiên: “Tang lễ của mẹ là 9 giờ sáng nay.”

Cùng với mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Hắn cười nhạt một tiếng, ném điện thoại sang bên cạnh, vớ lấy chai rượu uống vài ngụm, bất thình lình sặc một ngụm, đỡ cửa sổ ho, suýt thì ho văng cả phổi ra ngoài. Căn phòng chật chội này làm hắn cảm thấy áp lực, vách tường như thể không ngừng đè ép, rút cạn chút không khí cuối cùng trong phổi hắn. Tiếng điện thoại rung lên khiến hắn chỉ muốn trốn chạy.

Mưa bay đầy trời, hắn xa lạ với nơi này, đi dạo lang thang không mục đích ở khu vực lân cận, bất chợt một hương thơm hấp dẫn truyền tới. Một ngày một đêm không ăn cơm, dạ dày bắt đầu quặn đau, cơn đói ập đến mãnh liệt. Hàn Thanh Túc nhíu mày, lần theo mùi hương.

Đó là con phố phía sau khách sạn, xung quanh là những khu nhà dân thấp bé, cũ kỹ. Hai bên đường có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn sáng, rau củ và trái cây. Mới tờ mờ sáng, con phố này đã rất náo nhiệt, có công nhân xách theo túi lớn túi nhỏ, có những ông bà lão dậy sớm tập thể dục, có học sinh bất chấp mưa gió đi đến trường… Dưới mái hiên tránh mưa là những chiếc bánh bao, bánh nhân thịt, bánh quẩy chiên vàng rộm, mì nước nóng hổi bốc khói, giữa khung cảnh ồn ào trông vô cùng hấp dẫn.

Nhưng những chiếc bàn dính đầy dầu mỡ và ghế nhỏ cũ kỹ xiêu vẹo khiến Hàn Thanh Túc chùn bước. Lại còn cả những công nhân mặc đồ xám xịt lớn tiếng nói chuyện phiếm, trên quần áo dính đầy xi măng, cầm trên tay chén đũa nhìn đã thấy không hề sạch sẽ… Hàn Thanh Túc quay đầu rời đi.

“Tiểu Lâm, hai ngày nay thế nào?” Có người hỏi.

“Cũng ổn, hôm qua chạy đường dài, sáng nay mới vừa về.” Một giọng nói trong trẻo lại quen thuộc từ sau lưng truyền tới.

Hàn Thanh Túc không định quay đầu lại, nhưng có lẽ mùi đồ ăn thật sự hấp dẫn, hắn cần một lý do để bắt mình ăn sáng. Vừa xoay lại, hắn liền nhìn thấy Lâm Mộc Hàn.

Y mặc áo len cổ lọ màu xám, quần đen cùng giày thể thao, tay bưng chén cháo, trong miệng ngậm cái bánh bao, vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh bàn. Đối diện có hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện rôm rả với đám công nhân bên cạnh.

“Tôi thì không ổn rồi, hai ngày nay không nhận được việc gì.” Người trung niên nói bằng giọng địa phương, nghe không rõ lắm, “Cậu đúng là chịu khó, lại còn may mắn.”

Tóc mái của Lâm Mộc Hàn hơi ướt, đôi mắt lại tràn đầy ý cười, cũng đáp lại bằng giọng địa phương: “Không chịu khó không được, còn phải mua nhà mua xe, bằng không làm sao lấy vợ được.”

“Ha ha ha, cậu đẹp trai thế này, lo gì không kiếm được vợ.” Đối phương cười ha hả.

Lâm Mộc Hàn có chút ngượng ngùng, bưng cháo uống một hớp lớn. Có lẽ cháo hơi nóng, làm môi y đỏ lên. Bàn thấp, chân y lại dài, ngồi đó có vẻ không thoải mái nên tách chân ra một chút, hơi khom lưng. Bàn bên cạnh có người chia thuốc, y duỗi tay lấy một điếu, thuần thục gác lên tai, chẳng rõ nghe được cái gì mà cùng mọi người phá lên cười. Y tựa hồ đã sống ở đây rất lâu, hoàn toàn hòa nhập với những con người này, không còn chút bóng dáng của cậu sinh viên ngây thơ non nớt năm xưa nữa.

Hàn Thanh Túc có chút ghét bỏ, đang muốn thu hồi tầm mắt, Lâm Mộc Hàn lại bỗng nhiên quay đầu, hai người không kịp phòng ngừa, ánh mắt chạm nhau.

Ánh mắt y sáng lên, mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ: “Anh Hàn.”

Hàn Thanh Túc lúng ta lúng túng gật gật đầu, xoay người muốn đi.

“Em cứ tưởng anh đi lâu rồi chứ.” Lâm Mộc Hàn đứng lên đi tới trước mặt hắn, rất tự nhiên bắt lấy cánh tay hắn, kéo vào dưới mái hiên che mưa, thuận tay rút mấy tờ khăn giấy trên bàn, “Mưa lớn như vậy, sao ra ngoài không mang dù theo?”

“Đi dạo thôi.” Hàn Thanh Túc thấy y muốn lau mặt mình thì nghiêng đầu né tránh, tự cầm lấy khăn giấy, “Không cần, tôi tự làm được.”

Lâm Mộc Hàn cười cười.

“Tiểu Lâm, bạn cậu à?” Người đàn ông trung niên bên cạnh mở miệng.

“À phải.” Lâm Mộc Hàn đáp một cách tự nhiên, “Bạn cũ, quen biết hơn mười năm rồi.”

Hàn Thanh Túc nhíu mày – Quái gì mười năm? Nếu không phải vô tình gặp được ở Vu Thành, hắn còn chả nhớ Lâm Mộc Hàn là ai.

“Anh Hàn, ăn sáng chưa?” Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ vai hắn, phủi rớt nước mưa trên áo gió, “Chưa thì ăn cùng đi.”

Hàn Thanh Túc rất muốn cự tuyệt, nhưng dạ dày trống rỗng khống chế lý trí, hắn ma xui quỷ khiến gật đầu.

Lâm Mộc Hàn đẩy hắn ngồi xuống, còn chu đáo lau cái bàn trước mặt, khom lưng hỏi: “Anh Hàn muốn ăn gì, em lấy cho anh.”

“Gì cũng được.” Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua cái bánh bao của y.

Lâm Mộc Hàn nhướng mày, chen vào đám đông, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, năm cái bánh bao, một cháo.”

Hàn Thanh Túc cảm thấy hơi mất mặt. Người đàn ông trung niên bên cạnh cười tủm tỉm: “Chú em làm nghề gì?”

Không trách ông ta hỏi câu này, bởi vì cách ăn mặc và khí chất của Hàn Thanh Túc hoàn toàn khác với những người ở đây, từ đầu đến chân đều như đang tuyên bố “tôi rất giàu”.

“Không làm gì.” Hàn Thanh Túc đáp.

“Hầy, thời buổi này kiếm việc không dễ mà, tình hình kinh tế hiện giờ…” Ông ta thở dài cảm thán.

Hàn Thanh Túc chẳng thể ngờ ông ta vẫn còn nói tiếp, hơn nữa thậm chí còn bắt đầu bình luận về thời cuộc. Hắn qua loa gật đầu, lại có chút đứng ngồi không yên, may mà Lâm Mộc Hàn kịp thời trở về, cắt ngang đối phương.

“Anh Hàn, ăn thử đi.” Hàn Thanh Túc đưa bánh bao cho hắn, lại giúp hắn lấy muỗng, còn bản thân mình thì bưng chén chuyển sang ngồi mé ngoài, chắn mưa tạt vào.

Hàn Thành Túc cứ nghĩ mình ăn không vô, rốt cuộc hương vị lại ngon bất ngờ, hoặc có thể là đã lâu rồi không ăn thức ăn tươi mới nóng hổi như vậy, hắn thậm chí còn muốn thêm một chén cháo nữa.

Lâm Mộc Hàn ở bên cạnh nhìn hắn, mấy ngày nay Hàn Thanh Túc tiều tụy đi trông thấy, người gầy hơn, dưới mắt lộ rõ quầng xanh nhạt. Nhưng hắn đã tắm rửa cạo râu, trên người có mùi sữa tắm nhàn nhạt, mu bàn tay có vết xước nhỏ không dễ thấy, ngón giữa vẫn đeo chiếc nhẫn ngày hôm ấy.

Y đã tra rồi, đó là nhẫn đôi.

Hai người đàn ông trung niên đã ăn xong, chào Lâm Mộc Hàn rồi rời đi.

“Sao không ăn?” Hàn Thanh Túc chợt ngẩng đầu lên hỏi.

“Em ăn gần xong rồi.” Lâm Mộc Hàn cười, thử dò hỏi, “Anh Hàn, anh đến Vu Thành là vì công việc à? Hay đến gặp bạn bè?”

“Việc riêng.” Hàn Thanh Túc lời ít ý nhiều.

Thấy hắn không muốn nói chuyện, Lâm Mộc Hàn liền dừng lời, lấy điếu thuốc xuống châm lửa, hút một hơi rồi mới quay sang hỏi hắn: “Anh Hàn, không phiền chứ?”

“Không sao.” Hàn Thanh Túc nhìn y rít thuốc một cách điêu luyện, hỏi, “Biết hút thuốc?”

“Biết lâu rồi.” Lâm Mộc Hàn ngượng ngùng cười, “Lái xe hay buồn ngủ, nhất là lúc chạy đường dài, hút thuốc có thể tỉnh táo. Nhưng ở nhà thì không hút, người nhà không thích.”

Hàn Thanh Túc gật đầu. Mùi thuốc lá rẻ tiền làm hắn cảm thấy hơi bí bách.

“Có đối tượng rồi?” Hàn Thanh Túc hỏi.

“Coi như là vậy.” Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, “Nhưng tính tình nóng nảy, lại được nuông chiều từ bé, không nghe lời, để từ từ xem sao.”

“Cũng tốt.” Hàn Thanh Túc gật đầu cho có lệ, sự cảnh giác trong lòng cũng giảm đi một chút, xem ra hắn hiểu lầm.

“Chắp vá tạm thôi.” Lâm Mộc Hàn nhanh chóng hút hết điếu thuốc, nhưng Hàn Thanh Túc ở ngay trước mặt, ngọn lửa trong lòng càng cháy dữ dội, y cắn mạnh đầu lưỡi, “Anh Hàn, nếu anh không bận thì để em mời anh ăn bữa cơm đi.”

“Không cần phiền như vậy, hôm nay tôi đi rồi.” Hàn Thanh Túc buông đũa, “Bữa này xem như cậu mời.”

“Vậy sao được…”

“Có việc, đi trước đây.” Hàn Thanh Túc khách khí gật đầu với y, đứng dậy rời đi.

Chưa đi được hai bước đã có người bắt lấy cổ tay hắn. Hắn còn chưa kịp nhíu mày, đối phương đã thả tay ra.

“Cầm dù đi.” Lâm Mộc Hàn nhét cây dù đã bung sẵn vào tay hắn, “Vu Thành lạnh hơn thành phố A nhiều. Anh Hàn, bình thường mặc ấm một chút.”

Hàn Thanh Túc không thể hiểu nổi nhìn y. Lâm Mộc Hàn lùi ra sau một bước, đứng trong mưa cười nói: “Anh bận thì đi đi, em đi làm đây.”

Hàn Thanh Túc nhíu mày, xoay người rời đi.

Lâm Mộc Hàn quay lại bàn, nhét cái bánh bao Hàn Thanh Túc đã cắn một nửa vào miệng, nhìn chằm chằm chén cháo ăn sạch sẽ, nghiến mạnh nhân thịt trong bánh.

Cùng ngày hôm đó, Hàn Thanh Túc đổi khách sạn.

Tuy không nói rõ được lý do, nhưng Lâm Mộc Hàn khiến hắn cảm thấy không quá thoải mái. Dù cố ý hay vô tình, Hàn Thanh Túc đều không muốn gặp lại y. Hắn cố ý chọn một khách sạn xa hoa cao cấp, xung quanh đầy đủ tiện nghi. Hắn không mang theo nhiều quần áo, sau trận mưa lạnh lẽo bên ngoài, hắn mua vài bộ đồ rồi chịu đựng cho đến tối.

Đại khái là Lâm Mộc Hàn gợi lên h*m m**n, cũng có thể vì tâm trạng phiền muộn cùng cực, Hàn Thanh Túc tìm đến một quán bar. Chỉ có ở trong tiếng nhạc ồn ào, hắn mới có thể thở được một hơi.

Hắn có gương mặt cực kỳ anh tuấn, quần áo đồng hồ trên người đều trông đắt tiền, nam nữ lũ lượt kéo tới bắt chuyện. Mới đầu hắn còn nâng tay gõ mặt nhẫn, về sau lờ đi luôn, chỉ uống hết ly này đến ly khác.

Lâm Mộc Hàn ngồi ở ghế dài, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, thấy hắn vì nóng mà cởi áo khoác, nới lỏng cổ áo, xắn tay áo lên, đường cong eo lưng vô cùng gợi cảm. Lúc ngửa đầu uống rượu, rượu theo yết hầu chảy vào cổ áo, khiến ánh mắt cậu trai bên cạnh dán chặt vào hắn.

“Anh, đi một mình à?” Cậu trai chải chuốt cầu kỳ tiến lại gần, ái muội đỡ tay hắn, cười nói, “Có thể mời em một ly không?”

Hàn Thanh Túc nheo mắt nhìn cậu ta một cái, trông rất đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ rất giống Sở Cảnh Nguyên. Hắn cười hừ một tiếng, gật đầu.

Đối phương hiểu ý, cái tay không để yên mà sờ lên đùi hắn, cả người ghé sát lại. Tay vốn đang cầm ly rượu thò vào cổ áo hắn, ánh mắt thoáng kinh ngạc và vui mừng: “Anh, cơ bụng anh sờ thích quá.”

Hàn Thanh Túc cong khóe miệng, đối phương lập tức vòng tay ôm cổ hắn, ngồi luôn lên đùi hắn. Hô hấp Hàn Thanh Túc trở nên dồn dập, hắn bóp cằm người kia, cúi đầu định hôn, bất thình lình một giọng nói cắt ngang: “Anh Hàn?”

Hàn Thanh Túc lập tức ngẩng đầu, nhìn người trước mắt như nhìn thấy quỷ: “Sao cậu lại ở đây?

Tuy hắn và Lâm Mộc Hàn chẳng có chút quan hệ gì, nhưng tình huống này cộng với biểu cảm sững sờ lẫn chút thất vọng của y, rất giống như hắn bị bắt gian tại trận.

Lâm Mộc Hàn ngạc nhiên, nghe vậy hơi nghiêng người, lộ ra xe đẩy bia phía sau: “Em tới giao bia cho quán.”

Hàn Thanh Túc chửi thầm một tiếng trong lòng: Cái Vu Thành bé tẹo chết dẫm này, thế mà cũng có thể đụng trúng!

Lâm Mộc Hàn nhìn người ngồi trên đùi hắn, mím môi: “Anh Hàn, anh có bạn trai rồi, sao lại còn…”

Người kia nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Lâm Mộc Hàn, có vẻ như hiểu lầm gì đó, “chậc” một tiếng: “Đúng là đen đủi. Bị quản chặt thế thì đừng có ra ngoài tìm k*ch th*ch chứ.”

Sau đó đẩy Hàn Thanh Túc ra, phủi mông đi mất.

Hàn Thanh Túc tức đến tỉnh rượu quá nửa. Hắn nhịn lâu như vậy, mãi mới quyết định phá giới, thế mà bị Lâm Mộc Hàn làm hỏng.

Ai ngờ Lâm Mộc Hàn ra đòn phủ đầu: “Anh Hàn, không phải anh nói hôm nay đi rồi sao?”

Mặt Hàn Thanh Túc tối sầm.

Mẹ nó hắn còn có thể đi đâu!?

Bị Lâm Mộc Hàn phá đám, còn bị bắt nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình, hứng thú tìm hoan mua vui tiêu tan sạch sẽ, hắn túm áo khoác của mình đi thẳng ra ngoài.

“Anh Hàn!” Lâm Mộc Hàn đuổi theo ra khỏi quán bar, nắm lấy cổ tay hắn.

“Mẹ nó, đừng theo tôi nữa!” Hàn Thanh Túc giật mạnh ra, nương hơi men mà bực bội quát to, “Cút!”

Lâm Mộc Hàn sửng sốt một chút, đôi mắt từ từ đỏ lên, nhỏ giọng gọi: “Anh Hàn?”

Hàn Thanh Túc qua lại với ai cũng chu đáo dịu dàng, nuông chiều người ta đến choáng váng, lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển gì cũng có thể thoải mái nói ra, chi tiêu lúc nào cũng rộng rãi hào phóng, dù chia tay cũng chu toàn đầy đủ, thế nên ai cũng cảm thấy tình yêu của hắn đậm sâu như biển. Luôn có người nhớ mãi không quên, cho rằng mình có thể khiến lãng tử quay đầu.

Tiếc thay, tính tình Hàn Thanh Túc kỳ thật rất tệ, hết thảy đều là làm bộ làm tịch thôi, chơi chán rồi thì thẳng tay vứt bỏ, còn rác rưởi hơn cả cái thùng rác ven đường.

Tràn đầy sắc dục, ích kỷ xấu xa.

Loại người như thế làm gì có chuyện quay đầu… lại còn luôn mang nhẫn đôi, xăm tên người khác lên người mình.

Lâm Mộc Hàn tiến thêm một bước, gậy kích điện lạnh băng giấu trong tay áo. Loại cặn bã này phải bị l*t s*ch, trói gô lại, nhốt vào tầng hầm, không cho gặp bất kỳ ai, chỉ có thể vẫy đuôi lấy lòng với y…

“Xin lỗi.” Tiếng Hàn Thanh Túc cách màn mưa truyền tới, dập tắt ngọn lửa bạo ngược điên cuồng bốc lên trong lòng y.

“Tôi say rồi.” Hàn Thanh Túc nhéo mạnh sống mũi, đầu đau như muốn nứt ra, “Tôi không nhắm vào cậu, chỉ là gần đây tâm tình không tốt.”

Hắn lúc nào cũng có lý do. Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lạnh lẽo.

Nước mưa xối xuống, men say lại bốc lên. Hàn Thanh Túc vẫy tay với y, khàn khàn nói: “Cậu làm việc của cậu đi, không cần để ý đến tôi.”

Hắn loạng choạng bước về phía trước, suýt va phải cột đèn, lại lảo đảo bước tiếp, bất ngờ bị một lực mạnh kéo lại, hắn ngã nhào vào một lồng ngực rắn chắc.

Một chiếc ô tô ấn còi lao vút qua trước mặt hắn, làm bắn tung vũng nước mưa.

Lâm Mộc Hàn đỡ vai hắn, chóp mũi lạnh buốt cọ qua tai hắn, thanh âm trầm thấp: “Em đưa anh về.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.