🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Y như một con chó điên vậy.

—— oOo ——

Không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần.

Hàn Thanh Túc tự nhận mình sức lực dồi dào, ở trên giường cũng tràn trề năng lượng, nhưng dù sao cũng trong giới hạn bình thường. Phần lớn thời gian hắn biết nặng nhẹ, biết chiếu cố bạn giường, biết làm cho đối phương hứng thú, chứ không phải hung dữ tàn ác như Lâm Mộc Hàn, hoàn toàn không màng người ta sống chết thế nào. Hắn thậm chí cảm thấy nếu đổi thành ai khác thể nhược hơn, chắc đã bị y lăn lộn vào bệnh viện luôn.

“Mẹ nó… Đủ rồi!” Hắn muốn rời đi, nhưng bị Lâm Mộc Hàn nắm cổ chân lôi từ cuối giường về lại đầu giường.

Hàn Thanh Túc sốc đến mức không thể phản ứng kịp. Hắn chẳng thể ngờ nổi mình là một thằng đàn ông cao 1,87 mét mà lại có ngày bị người khác kéo lê như thế, mẹ nó nhục nhã muốn chết.

Lâm Mộc Hàn dường như không biết mệt mỏi là gì. Người y mướt mồ môi, lông mi rủ xuống, nhìn chằm chằm mỗi một phản ứng của Hàn Thanh Túc, động tác lại hung bạo. Hàn Thanh Túc cảm thấy thằng nhãi này đang trả thù.

“Tiểu Hàn… cưng ơi, anh sai rồi, anh sai rồi…” Hắn co được dãn được, cắn răng xin đối phương nhẹ nhàng một chút, sợ mình thật sự sẽ chết trên giường.

Lâm Mộc Hàn đột nhiên đỏ mắt, y kéo mạnh người kia ấn vào lồng ngực mình, lại càng thêm quá đáng, lẩm bẩm nói: “Muộn rồi anh. Giờ anh xin lỗi là quá muộn rồi.”

“Tôi chết cũng không tha cho cậu.”

Mặc kệ Hàn Thanh Túc xin tha hay đe dọa, y mềm cứng đều không ăn, cuối cùng siết chặt hắn vào lòng, nghe Hàn Thanh Túc suy sụp kêu khóc.

……

Hàn Thanh Túc không biết mình ngủ mất từ khi nào, nhưng hắn ngủ cũng không yên, cả người như bị đánh một trận, mùi khói thuốc ngợp thở và cơn đau ở xương quai xanh đan xen vào nhau. Hắn cố sức mở mắt ra, thấy Lâm Mộc Hàn ngậm thuốc lá, cúi đầu đổ cồn lên chỗ xương quai xanh của hắn. Cồn và máu hòa vào nhau, thấm ướt khăn trải giường. Bên trên là dấu răng đỏ ửng đáng sợ.

“Mẹ kiếp…” Hàn Thanh Túc khàn giọng chửi một tiếng, nắm lấy cổ tay y, “Cút đi, đau muốn chết.”

Lâm Mộc Hàn đặt chai cồn sang một bên, cụp mắt nhìn đăm đăm xương quai xanh của hắn, có chút nuối tiếc vì chưa cắn nát.

“Tôi muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại.” Hàn Thanh Túc trở mình, cảm giác khác thường từ phía sau truyền tới làm hắn biến sắc, cắn răng nói, “Cậu chờ đó cho tôi.”

Lâm Mộc Hàn dụi điếu thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, giữ bờ vai hắn, giúp hắn xoay người. Ánh mắt nhìn thoáng qua phần lưng thảm hại mà đẹp đẽ của hắn, dừng lại ở chỗ hõm lưng.

“Thuốc.” Đầu Hàn Thanh Túc đau như muốn nứt ra, men say còn chưa tan hết, dư vị chưa biến mất. Hắn lười động cả đầu ngón tay, cảm thấy mình bị làm đến tê liệt luôn rồi.

Lâm Mộc Hàn đưa cho hắn một điếu thuốc, dựa vào đầu giường nhìn cái trán mướt mồ hôi và đuôi mắt ửng đỏ của hắn, hỏi: “Anh ơi, thích không?”

“Cút mẹ cậu đi!” Hàn Thanh Túc tức giận nói.

Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: “Anh đâu có cự tuyệt.”

Hàn Thanh Túc xanh mặt, thần sắc khó tả hình chằm chằm Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn đột nhiên cúi xuống hôn hắn, thật lâu sau mới ngẩng lên, thấp giọng nói: “Anh cực kỳ lợi hại, quấn lấy em như một con thú đ*ng d*c.”

Hàn Thanh Túc lười phản ứng, buồn bực dựa trên giường, một tay buông thõng bên mép giường, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tàn thuốc rơi xuống nền nhà cũ kỹ.

Nếu là trước đây, đánh chết hắn cũng không tin Lâm Mộc Hàn có thể nói ra những lời này, làm ra những chuyện này. Thằng nhóc chết tiệt này vừa quật cường vừa kiêu ngạo, con ngoan trò giỏi chuẩn mực, một tháng cho một trăm vạn tiêu vặt cũng là sỉ nhục y, đến cuối cùng chỉ nhận lấy số tiền đủ một bữa cơm – ba mươi vạn, còn chẳng bằng Hàn Thanh Túc khui một chai rượu.

Hắn nhíu mày, có chút khó hiểu và nghi hoặc: “Mẹ nó, trước kia cậu ngoan lắm mà, sao lại biến thành… thế này?”

“Vốn dĩ như vậy.” Lâm Mộc Hàn thân mật dựa vào người hắn, duỗi tay cầm điếu thuốc của hắn cắn giữa hai hàm răng, nở nụ cười lạnh, “Em muốn ** anh lâu rồi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thanh Túc, y đã cảm thấy người này thật thu hút, vai rộng chân dài, vừa anh tuấn vừa dữ dằn, giống một con báo đen ưu nhã mà hoang dã khó thuần, xinh đẹp mà nguy hiểm.

Hàn Thanh Túc chửi một tiếng. Tay Lâm Mộc Hàn lại bắt đầu không chịu yên, y cúi đầu cắn lỗ tai Hàn Thanh Túc: “Anh ơi, em muốn nữa.”

“Nữa con mẹ cậu!” Hàn Thanh Túc thúc cùi chỏ vào bụng y, “Không bằng cậu giết tôi luôn đi.”

“Có nghĩ tới, phạm pháp.” Lâm Mộc Hàn cắn bờ vai của hắn, “Anh mà chết thì còn có thể ** không?”

Đoạn đối thoại dưới địa ngục này quả thực đang nhảy disco trên thần kinh của hắn. Hàn Thanh Túc bị ngữ khí âm u của Lâm Mộc Hàn thổi cho lạnh sống lưng, quay đầu nhìn y: “Cậu có bệnh không vậy?”

“Sạch sẽ.” Lâm Mộc Hàn ghé vào vai hắn, nghiêm túc nói, “Em chỉ làm mỗi anh, hợp pháp và độc quyền.”

“Đệt.” Hàn Thanh Túc bị y hôn đến phát ngứa, duỗi tay đẩy đầu y ra, “Cậu làm đủ rồi, phiền quá.”

Lâm Mộc Hàn sờ đến xương quai xanh của hắn, nói: “Anh ơi, xóa hình xăm đi.”

“Bớt xen vào chuyện người khác.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.

“Sao? Anh vẫn còn tình sâu nghĩa nặng với Sở Cảnh Nguyên kia à? Hắn cắm sừng anh đấy.” Ánh mắt Lâm Mộc Hàn tối tăm, “Không thì em gửi video và ảnh chụp cho hắn, để hắn xem anh dang chân ra cho em như thế nào.”

“Mẹ nó cậu còn quay phim!?” Hàn Thanh Túc đột nhiên trừng mắt. Hắn mơ hồ nhớ thằng nhãi này có chụp mấy tấm ảnh, nhưng không ngờ y còn quá đáng hơn.

Lâm Mộc Hàn cười cười: “Giữ làm kỷ niệm.”

“Kỷ niệm mả cha cậu!” Hàn Thanh Túc không nhịn được nữa, giơ chân đá vào eo y.

Lâm Mộc Hàn không kịp phòng ngừa, bị đá xuống giường. Hàn Thanh Túc nhìn quét một vòng quanh phòng, không phát hiện ra thứ gì khả nghi, hắn đi đến túm Lâm Mộc Hàn đè lên tường: “Lâm Mộc Hàn, đừng ép tôi đánh cậu.”

Lâm Mộc Hàn mờ ám ôm eo hắn: “Trêu anh chơi thôi, không có quay, dù quay thì em cũng không nỡ cho người khác xem đâu. Ảnh chụp trong điện thoại em đều xóa hết rồi, anh đừng nóng.”

Y thong thả ung dung, thanh âm lạnh lẽo dính vào nhau, như một con rắn triền quấn lấy Hàn Thanh Túc, dù hắn tức tối giãy giụa thế nào cũng không thể ném ra.

Hàn Thanh Túc chửi thề một câu, thù mới hận cũ cộng dồn vào nhau, hắn đấm một cú vào mặt Lâm Mộc Hàn, sa sầm mặt nói: “Hai ta thanh toán xong, mẹ nó tôi mù mới xem cậu là người tốt mà theo về nhà.”

Hắn xoay người nhặt quần áo trên mặt đất lung tung mặc vào. Lâm Mộc Hàn hơi biến sắc: “Anh!”

Hàn Thanh Túc duỗi tay vặn nắm cửa. Lâm Mộc Hàn bị một quyền đấm cho ngẩn ra, lúc này mới xông lên nắm cổ tay hắn, lạnh giọng nói: “Đã muộn thế này, anh đi đâu?”

“Liên quan gì đến cậu!” Hàn Thanh Túc ném y ra, giây tiếp theo cổ tay đau nhói lên. Lâm Mộc Hàn bẻ tay hắn ra sau, ép hắn vào cửa.

Hắn đau đến mặt mày trắng bệch: “Lâm Mộc Hàn!”

Lồng ngực Lâm Mộc Hàn vì th* d*c mà phập phồng dữ dội, lại không dám lơi lỏng, mềm giọng nói: “Anh, em thật sự không quay phim, em chỉ muốn chọc giận anh thôi, cũng không có chụp hình… Anh, em sai rồi, anh đừng đi.”

Lần đầu tiên Hàn Thanh Túc thấy có người xin lỗi bằng vũ lực thế này.

“Cút đi!” Hắn đột nhiên phát lực hất đối phương ra, rốt cuộc vung tay quá trớn, tay phải đập mạnh lên tường, cơn đau thấu xương truyền đến làm đại não hắn nháy mắt trống rỗng.

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn lạnh đi. Đang muốn cưỡng ép người kia ở lại, y chợt thấy toàn bộ cánh tay Hàn Thanh Túc phát run, trán đổ mồ hôi lạnh.

Y sửng sốt một chút: “Làm sao vậy?”

“… Tay.” Hàn Thanh Túc cắn răng nói, “Đệt mợ, không phải gãy rồi chứ…”

Tên khốn nạn này cực kỳ sợ đau, lúc này sau lưng đã ướt đẫm.

“Anh đừng nhúc nhích.” Lâm Mộc Hàn vội vàng mặc đồ vào, cầm chìa khóa xe đưa hắn ra ngoài, đi nửa đường lại quay về lấy cho hắn một cái áo khoác, “Chúng ta đến bệnh viện.”

Đêm hôm khuya khoắt, trên đường chẳng có mấy chiếc xe. Lâm Mộc Hàn vừa lái xe vừa xoay đầu nhìn hắn: “Đau lắm sao.”

Hàn Thanh Túc sắc mặt tái nhợt, nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn giết cậu.”

Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn bị thương cộng lại cũng chưa bằng một buổi tối hôm nay. Lâm Mộc Hàn này đúng là thứ trời đánh thánh vật, đến để khắc hắn!

“Sắp đến rồi.” Lâm Mộc Hàn đạp chân ga.

——

Phòng cấp cứu bệnh viện.

Bác sĩ nhìn phim chụp, lại nhìn Hàn Thanh Túc, nói: “Gãy ngón cái, nhưng vị trí gãy khá đẹp, không cần phẫu thuật, có thể điều trị bằng cách nắn chỉnh.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.” Lâm Mộc Hàn đỡ vai Hàn Thanh Túc, “Anh ơi, không sao rồi.”

“Suýt phải phẫu thuật mà cậu nói không sao?” Hàn Thanh Túc đè thấp giọng nói.

“Vị trí gãy đẹp mà.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Mẹ cậu, gãy xương mà còn đẹp? Không thì tôi cũng đánh gãy chân cậu ngay vị trí đẹp nhé?” Hàn Thanh Túc nghiến răng.

Lâm Mộc Hàn thấp giọng nói: “Cái chân của anh suýt thì đạp gãy xương sườn em rồi.”

Bác sĩ nhìn hai thanh niên trước mặt, một tên thì gãy xương trật khớp cổ tay, một tên mặt mũi bầm dập, bèn ân cần khuyên nhủ: “Không còn là con nít nữa, đánh nhau cũng không biết nặng nhẹ. Anh em với nhau, có gì thì từ từ nói chứ.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Mộc Hàn cười nhẹ, “Tôi đi lấy thuốc.”

“Để anh ta tự đi, tay còn lại vẫn cử động được.” Bác sĩ nói, “Cậu cũng đi chụp phim đi.”

“Tôi không cần.” Lâm Mộc Hàn nói.

Bác sĩ nhìn y: “Có khi hiện tại cậu chưa thấy gì thôi.”

“…” Lâm Mộc Hàn trầm ngâm một thoáng, cuối cùng vẫn bị ánh mắt sắc lẻm của bác sĩ đẩy đi chụp phim.

“Xương sườn rạn nhẹ.” Bác sĩ bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế, “Vừa rồi thấy cậu bước đi là biết không ổn rồi.”

Hàn Thanh Túc vui sướng khi người gặp họa, hả hê cười thành tiếng.

Bác sĩ già hói nửa đầu rồi, tận tâm tận lực khuyên bảo hai người một phen, bó thạch cao cho Hàn Thanh Túc, lại dặn dò Lâm Mộc Hàn: “Mấy tháng tới đừng mang vác nặng, không được hoạt động mạnh, ở nhà nghỉ ngơi, cũng không còn cách nào khác.”

Lâm Mộc Hàn tất nhiên răm rắp nghe lời, sau khi lấy thuốc thì dẫn Hàn Thanh Túc ra ngoài.

Hàn Thanh Túc đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền quay lại nhìn bác sĩ già ở cửa, kéo cổ áo xuống để lộ xương quai xanh, hỏi: “Bác sĩ, chỗ này bị người ta cắn rách da, có cần tiêm vắc-xin phòng bệnh dại không?”

Cổ và ngực hắn toàn là dấu hôn xanh tím đỏ sậm, trên xương quai xanh có một dấu răng dữ tợn còn rất mới, nhìn qua là biết không phải con gái cắn chơi rồi.

Khổ thân vị bác sĩ già phải trực đêm ở phòng cấp cứu, vừa vất vả hầu hạ cho hai tên thoạt nhìn trông như anh em bất hòa, đã bị dấu hôn trên người Hàn Thanh Túc làm cho sững sờ. Ông gian nan mở miệng: “Người cắn… về lý thuyết là không cần, miễn là người đó không mắc bệnh chó dại.”

“Chắc chắn có, y như một con chó điên vậy.” Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói.

Bác sĩ: “…”

Lâm Mộc Hàn đen mặt, túm ông cố nội này ra khỏi bệnh viện.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.