Em nghe theo anh hết. —— oOo —— Lâm Mộc Hàn ở trong bếp làm bữa sáng, Hàn Thanh Túc đi quanh phòng khách, rốt cuộc tìm được đồ sạc điện thoại, nhưng không vội mở máy. Trước kia không nhìn kỹ, giờ mới thấy căn nhà này tuy nhỏ hẹp nhưng được bày trí rất ổn. Trên tường cạnh ti vi treo lác đác vài bức ảnh, có một bức là ảnh gia đình ba người, đứa trẻ còn rất nhỏ, mặc quần thủng đáy, cười toe toét, được một nam một nữ bế ở giữa. Hắn liếc mắt đã nhận ra đứa bé đó là Lâm Mộc Hàn. Ảnh được chụp cách thời gian khá dài, bức bên cạnh là lúc Lâm Mộc Hàn học tiểu học, đeo khăn quàng đỏ, mặt nghiêm túc, đã không còn nụ cười trên mặt nữa. Sau đó là thiếu niên 15 16 tuổi mặc đồng phục trung học, đứng cạnh một ông cụ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ. Kế nữa là ảnh Lâm Mộc Hàn đứng trên đỉnh núi, đáy mắt tràn ngập ý cười, một lần hiếm hoi giơ tay “yeah” với máy ảnh. Còn lại đều là những gương mặt xa lạ mà Hàn Thanh Túc không quen biết. “Ăn sáng.” Lâm Mộc Hàn bưng cháo ra. Hàn Thanh Túc: “Sao cậu để lộ chim ra vậy?” “Hả?” Lâm Mộc Hàn theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nghe tiếng cười của Hàn Thanh Túc. Y ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cảm, thấy bức ảnh trong tay hắn. “Bỏ xuống.” Y lạnh lùng nói. “Không bỏ, tấm ảnh này rất thú vị.” Hàn Thanh Túc cà rỡn, “Để chút nữa phóng to lồng khung cho cậu.” Lâm Mộc Hàn lạnh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920288/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.