Anh chán rồi?
—— oOo ——
Tuy rằng Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn giống như muốn giết người tới nơi, nhưng Hàn Thanh Túc vẫn may mắn giữ được cái mạng chó.
Hắn tự cho rằng mình đã cực kỳ để tâm săn sóc lòng tự trọng của Lâm Mộc Hàn, đồng thời cũng muốn giữ lại chút tự trọng cho mình, định tách ra tắm riêng, kết cục là bị Lâm Mộc Hàn nắm cổ áo, thô bạo kéo vào nhà vệ sinh.
Áo vest của sếp Lâm xem như còn nguyên vẹn, chỉ là nhăn nhúm, trên y phục tối màu dính không ít thứ dơ bẩn đáng ngờ. Từ phòng chiếu phim đến nhà tắm cách một đoạn, dọc đường đụng phải mấy vệ sĩ và quản gia. Hàn Thanh Túc đi theo sau Lâm Mộc Hàn, cảm thấy có thể bị gân xanh nổi đầy trên nắm tay y quất cho hai phát.
Giữa tiếng nước chảy và làn hơi nước mờ mịt, Lâm Mộc Hàn chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt u ám, ngón tay thon dài từ tốn cởi từng chiếc cúc áo, lộ ra cơ ngực rộng lớn. Hàn Thanh Túc vốn không thích để lại dấu vết trên người người khác, nhưng lần này có lẽ vì dư vị quá mãnh liệt, hắn đã cho người ta mấy dấu răng và dấu hôn.
Động tác thong thả đó khiến cổ họng Hàn Thanh Túc khô khốc. Hắn ho khan một tiếng: “Anh giúp em?”
Lâm Mộc Hàn ném áo khoác xuống đất, ngữ khí lạnh băng: “Cảm giác thế nào?”
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Cũng không tệ.”
Hắn nói rồi, không nhịn được lại muốn ra tay, s* s**ng vòng eo thon chắc của Lâm Mộc Hàn một phen, sau đó thuận thế đè người ta lên tường phòng tắm: “Nữa nhé?”
Máu trên trán Lâm Mộc Hàn hòa vào nước, chảy dọc xuống mặt y. Y nhếch môi: “Anh đúng là không kén chọn.”
Hàn Thanh Túc cảm thấy mình cần phải làm rõ một chút: “Mới rồi hơi kích động, hẳn là em hiểu mà, cục cưng, em hăng hái như vậy.”
Lâm Mộc Hàn vò mái tóc ướt nhẹp của hắn, thấp giọng nói: “Anh định khi nào thì chán? Thêm một lần, hay là hai lần? Cùng lắm ba tháng là hết hứng. Hàn Thanh Túc, em thật sự muốn giết anh.”
Hàn Thanh Túc hôn khóe miệng y, hồi tưởng nói: “Vừa nãy suýt nữa đã sướng chết rồi, em cố gắng chút nữa đi.”
Lâm Mộc Hàn bóp cổ hắn, đẩy mạnh vào bồn tắm.
Hàn Thanh Túc suýt thì bị sặc nước, vừa ngoi lên liền bị Lâm Mộc Hàn nắm tóc đè dưới thân. Cơ bụng rắn rỏi của y như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm, vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo từ lần bị đâm trước đó, vì tư thế nửa quỳ mà quần tây cũng ướt nhẹp, khóa quần nửa mở chìm trong nước. s*c t*nh trên gương mặt anh tuấn kia vẫn chưa rút đi hoàn toàn, ánh mắt lại tĩnh mịch âm trầm. Theo động tác nắm giữ Hàn Thanh Túc, cơ bắp trên cánh tay thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Hàn Thanh Túc cảm thấy y vung một quyền thôi là có thể đấm bay đầu hắn luôn.
Hai tay đại thiếu gia vắt lên cạnh bồn tắm, không chút kiêng nể gì mà đánh giá thân thể gợi cảm hút mắt trước mặt mình, hài hước huýt sáo một cái: “Vợ à, cmn em đẹp đến ngây người.”
Lâm Mộc Hàn túm tóc hắn hôn lên.
——
Đại thiếu gia ăn no uống đủ, tâm tình cực kỳ sung sướng.
“Cái điện thoại là thế nào?” Lâm Mộc Hàn đổi sang đồ mặc ở nhà, ngồi cạnh hắn trên sô pha.
Hàn Thanh Túc một hai phải thò qua dựa sát vào y, nghe vậy nói: “À, anh đang coi phim, đột nhiên phát hiện dưới ghế có cái di động, tiện tay cầm lên xem.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Tin tức chúng ta cưới nhau cũng là tiện tay xem? Thanh Sâm vừa mới thâu tóm họ Hàn, lúc này lộ ra tin kết hôn, đối với ai cũng bất lợi.”
Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng: “Vậy nên bên em mới nhả ra cái ‘hình mùi mẫn’ đó? Mẹ nó anh không đáng mang ra khoe khoang à? Còn bắt em gái cùng diễn trò. Sếp Lâm, dám làm thì làm cho tới, tìm em gái thì hay ho gì, giỏi thì ra ngoài tìm người thật ấy!”
“Anh đang ghen.” Lâm Mộc Hàn rốt cuộc nhận ra, tâm trạng tệ hại cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Hàn Thanh Túc giơ tay lung tung vò nhẹ đầu y, hừ cười: “Vui rồi à?”
Giọng Lâm Mộc Hàn lạnh đi: “Anh muốn làm gì cũng vô ích thôi, Thanh Sâm sẽ không dừng lại, em cũng sẽ không cho anh dính líu gì đến tập đoàn họ Hàn nữa. Cả đời này anh chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh em là đủ rồi.”
Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: “Lỡ anh có thiên phú lật bàn dị bẩm thì sao?”
“Em sẽ không cho anh cơ hội đâu.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Trước đây em cũng sống chết không chịu nằm dưới.” Hàn Thanh Túc chế nhạo, “Nói gì cũng đừng nói chắc quá.”
Lâm Mộc Hàn quay đầu sang, sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Thanh Túc hai tay ôm mặt y hôn một cái, kéo người nằm xuống sô pha: “Không nói chuyện đó nữa, nói chuyện riêng đi.”
Lâm Mộc Hàn theo thói quen vòng tay qua eo hắn, thuận thế ôm lấy, lạnh mặt hỏi: “Chuyện riêng gì?”
“Anh đã hẹn Hàn Thanh Nhiên tối nay cùng ăn cơm rồi.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười nhìn y.
Cánh tay Lâm Mộc Hàn đặt bên hông hắn chợt căng lên.
“Không muốn đi à?” Hàn Thanh Túc thở dài, “Cũng được, chủ yếu là vì nó nghĩ anh có khả năng đã bị em tra tấn đến không còn hình người, anh muốn để em đi chứng minh sự trong sạch một chút, dù sao thì em cũng là anh dâu nó mà.”
Lâm Mộc Hàn: “… Anh không cần lời ngon tiếng ngọt như vậy.”
“Nhưng chúng ta làm hòa rồi.” Hàn Thanh Túc nhíu mày.
Lâm Mộc Hàn sửng sốt: “Hòa cái gì…”
“Ồ, vậy là em vẫn muốn ly hôn.” Hàn Thanh Túc gật gù, “Cũng được, mai lấy hôn thú đi ly hôn.”
Lâm Mộc Hàn nghiến răng: “Em nói muốn ly hôn hồi nào?”
Hàn Thanh Túc đáp trả: “Em không muốn ly hôn mà suốt một tháng không hôn, không ngủ chung? Nhốt anh ở đây, suốt ngày phải nhìn cái bản mặt lạnh nhạt khó ở của em, mẹ nó còn không bằng anh xuất gia đi tu luôn.”
“Anh nói muốn bình tĩnh lại.” Lâm Mộc Hàn nhíu mày, “Đúng là đổi trắng thay đen.”
“Ờ, em vừa cầm tù vừa giám sát, còn lấy sự an toàn của Hàn Thanh Nhiên ra uy h**p anh, anh dám không bình tĩnh lại à?” Hàn Thanh Túc bĩu môi.
“Anh à, em đã kiềm chế lắm rồi.” Lâm Mộc Hàn dụi đầu vào cổ hắn.
“Mềm miệng rồi? Không còn mở mồm là ‘Hàn Thanh Túc em muốn giết anh’ nữa à?” Hàn Thanh Túc chọc chọc đầu y.
Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay hắn, ngữ khí âm trầm: “Cho dù hiện tại anh chỉ đang giả vờ, tốt nhất là tiếp tục giả vờ đi, em sợ em sẽ còn làm chuyện quá đáng hơn nữa.”
“Đúng thế, mẹ nó anh chỉ toàn là giả vờ thôi.” Hàn Thanh Túc tức đến cười thành tiếng, “Lâm Tiểu Hàn, em đúng là cứng đầu.”
Lâm Mộc Hàn cắn cổ hắn một cái, để lại một dấu hôn bắt mắt.
Hàn Thanh Túc thở dài, xoa xoa đầu y: “Ngoan, thay đồ đi ăn thôi.”
——
Hàn Thanh Nhiên ngồi trong phòng ăn đã đặt trước, như ngồi trên đống lửa.
Cậu đã hạ quyết tâm, lần này dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải cứu anh hai khỏi móng vuốt ma quỷ của Lâm Mộc Hàn. Sau lưng Lâm Mộc Hàn có Thanh Sâm lẫn Ferlan thì đã sao, đây là xã hội pháp trị, cậu không tin Lâm Mộc Hàn có thể một tay che trời.
Anh cậu là người yêu tự do, nói không chừng kết hôn cũng là bị Lâm Mộc Hàn ép uổng. Cậu đã đọc rất nhiều tài liệu, loại người thiếu thốn tình cảm như Lâm Mộc Hàn dễ có tâm lý vặn vẹo, không chừng còn có đam mê đặc thù gì đó. Có khi Hàn Thanh Túc đã bị tra tấn đến tàn tạ… Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng một tháng trước anh hai về nhà bước chân loạng choạng, người đầy dấu hôn… Nhất định là Lâm Mộc Hàn c**ng b*c anh cậu!
Tuy về mặt tình cảm Hàn Thanh Túc cực kỳ khốn nạn, đùa bỡn tình cảm của Lâm Mộc Hàn, nhưng nghĩ lại thì chẳng lẽ Lâm Mộc Hàn không làm gì sai? Huống hồ có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói với nhau, một hai phải nhốt người ta lại. Nếu không phải anh cậu có chút đầu óc, không chừng đã bị Lâm Mộc Hàn trói ra nước ngoài, không về được nữa, làm gì còn cơ hội cầu cứu cậu.
Trong lúc Hàn Thanh Nhiên miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cậu đứng bật dậy, thấy Hàn Thanh Túc sắc xuân tràn đầy tinh thần phơi phới bước vào, hoàn toàn không có bộ dạng yếu ớt tiều tụy như trong tưởng tượng của cậu.
Hàn Thanh Túc thấy cậu, phong độ ngời ngời dang hai tay ra, cho cậu một cái ôm chầm: “Em trai, gầy đi rồi à?”
Hàn Thanh Nhiên đánh giá hắn một lượt, xác nhận không thiếu cái tay cái chân nào, rồi mới nhìn đến Lâm Mộc Hàn đi theo sau hắn.
Lâm Mộc Hàn cười nhẹ, vươn tay ra: “Cậu Hàn, lại gặp nhau rồi.”
Hàn Thanh Nhiên giơ tay bắt lấy, ngoài cười trong không cười: “Anh Lâm đúng là chân nhân bất lộ tướng, xoay anh em tôi như chong chóng, còn dụ được anh ấy kết hôn với anh, bội phục.”
“Kết hôn là chuyện đôi bên tình nguyện, nếu anh ấy không đồng ý, tôi có quỳ xuống cầu xin cũng không được.” Lâm Mộc Hàn cười nói, ý cười lại không rơi vào mắt.
Hai người giương cung bạt kiếm, Hàn Thanh Túc xoay lại, mỗi tay ôm một người, bắt bọn họ thả tay ra: “Được rồi, bắt tay xã giao là đủ rồi, mau gọi món đi, đói muốn chết.”
“Anh, anh Lâm không cho anh ăn cơm sao?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.
“Anh ấy ăn được ngủ được, béo lên năm cân.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em trai không cần lo lắng.”
Hàn Thanh Nhiên lạnh lùng nói: “Không dám nhận tiếng ‘em trai’ của anh Lâm.”
“Không sao, pháp luật thừa nhận là được.” Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay Hàn Thanh Túc, “Anh à, ngồi bên này.”
Hàn Thanh Nhiên quay đầu nhìn Hàn Thanh Túc, thấy hắn tủm tỉm cười nhìn Lâm Mộc Hàn, không chịu ở yên mà thò tay lên eo y s* s**ng một phen, cái nhẫn cưới trên móng vuốt của hắn thật sự khiến người ta rất khó mà ngó lơ… Hàn Thanh Nhiên đau mắt hết sức.
“Cả nhà ăn cơm đi, đừng nói chuyện công việc.” Hàn Thanh Túc một tay chống đầu, tay còn lại sờ đùi Lâm Mộc Hàn, ra vẻ đứng đắn, “Thoải mái đi nào.”
“Anh, ở Thương Sơn quen chưa? Khi nào mới về nhà.” Hàn Thanh Nhiên hỏi.
Lâm Mộc Hàn buông đũa.
Hàn Thanh Túc nói: “Cũng được, chờ thêm vài ngày anh với Tiểu Hàn về nhà ở một thời gian. Chuyện kết hôn cũng chưa nói với ba mẹ, chờ anh dâu cậu rảnh chút, cả nhà cùng đi quét mộ.”
Lời này vừa ra, cả bàn một mảnh yên tĩnh.
Hàn Thanh Nhiên không thể tin nổi, cho rằng Hàn Thanh Túc đang bị Lâm Mộc Hàn khống chế hoàn toàn. Lâm Mộc Hàn thì nửa tin nửa ngờ, cho rằng Hàn Thanh Túc co được dãn được, diễn sâu đến mức này.
Chỉ có Hàn Thanh Túc thản nhiên như thường, vui vẻ ăn cơm, còn gõ bàn nhắc nhở: “Tuy anh rất đẹp trai, nhưng nhìn cũng không no được, mau ăn đi.”
Bữa cơm này chỉ có một người ăn ngon.
Giữa chừng Lâm Mộc Hàn ra ngoài nghe điện thoại, chỉ còn lại hai anh em, Hàn Thanh Nhiên cực kỳ khó hiểu: “Anh?”
Hàn Thanh Túc ra hiệu cậu bình tĩnh lại, chỉ chỉ cổ áo mình, lại chỉ vào lỗ tai, ý bảo cậu nói chuyện khéo léo một chút.
Hàn Thanh Nhiên nháy mắt bốc hỏa: “Anh còn nói không sao!?”
“Chỉ là sở thích cá nhân nho nhỏ của em ấy thôi.” Hàn Thanh Túc nói, “Không ảnh hưởng đại cục.”
Hàn Thanh Nhiên: “Lập tức ly hôn, theo em về nhà.”
“Chậc, ly cái gì mà ly? Đấm cậu bây giờ.” Hàn Thanh Túc không tán đồng, “Bọn anh đang êm đẹp đấy nhé.”
Hắn vừa dụ dỗ người ta cho nếm vị, đang vô cùng vui vẻ. Huống hồ Lâm Mộc Hàn từ đầu đến cuối cũng không thật sự làm gì hắn, cùng lắm là đe dọa suông thôi. b**n th** có tự chủ như vậy, đặt trong giới b**n th** cũng phải xem là đại diện ưu tú.
Hàn Thanh Nhiên hỏi: “Vậy anh định sao đây? Để anh ta khống chế cả đời à?”
Hàn Thanh Túc tỏ ra bất mãn với lời nhắc nhở vô duyên vô cớ này. Hàn Thanh Nhiên dứt khoát đập đũa xuống bàn, túm hắn đứng dậy: “Anh, cảnh sát ở ngay bên ngoài, em cũng mang vệ sĩ theo, tối nay em tuyệt đối sẽ không để anh ta đưa anh đi.”
Cậu s* s**ng máy nghe lén trên cổ áo Hàn Thanh Túc, ném xuống đất dẫm nát. Hàn Thanh Túc không cản kịp, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Mộc Hàn đứng ở cửa, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Vệ sĩ từ phòng kế bên vọt sang, chắn trước Hàn Thanh Túc và Hàn Thanh Nhiên, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lâm Mộc Hàn bước từng bước về phía bọn họ.
“Đậu má, không phải, hiểu lầm! Lâm Mộc Hàn đừng động thủ!” Hàn Thanh Túc lập tức phát giác tình hình không ổn, quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Thanh Nhiên một cái, “Cậu cũng đừng xen vào!”
Hắn nói rồi liền muốn xông ra, nhưng bị hai vệ sĩ cao to cản lại. Hàn Thanh Nhiên kiên quyết: “Anh, anh chắc chắn bị anh ta tẩy não rồi, chờ trị liệu tâm lý một thời gian, anh sẽ tỉnh táo lại thôi!”
“Vãi chưởng.” Hàn Thanh Túc kinh ngạc nhìn cậu, “Trí tưởng tượng của cậu kinh thật, em ấy ba gậy đánh không xổ ra được một câu, anh bị tẩy não kiểu gì!?”
Cảnh sát ập vào, người dẫn đầu nói với Lâm Mộc Hàn: “Anh Lâm, anh bị tình nghi giam giữ người trái phép, tước đoạt quyền tự do cá nhân của anh Hàn Thanh Túc. Mời anh về đồn để phối hợp điều tra.”
Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào Hàn Thanh Túc qua hàng bảo vệ, ánh mắt chạm nhau, giọng nói bình tĩnh đến rợn người: “Anh, đây là kế hoạch của anh sao?”
Hàn Thanh Túc thậm chí còn nghe ra một tia tuyệt vọng.
“Mẹ kiếp…” Hắn hất Hàn Thanh Nhiên đang giữ chặt mình ra, lướt qua hàng bảo vệ, bước đến trước mặt Lâm Mộc Hàn, nắm lấy tay y, nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, xin lỗi chỉ là hiểu lầm thôi. Đây là người yêu của tôi, bọn tôi kết hôn hợp pháp, không có chuyện giam giữ gì cả, đùa giỡn mà thôi.”
Cảnh sát nhìn hắn một cái: “Có phải hiểu lầm hay không, chúng tôi sẽ kết luận dựa trên sự thật, mong các anh phối hợp điều tra.”
“Anh, lại đây.” Hàn Thanh Nhiên gọi hắn.
Hàn Thanh Túc nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đến tận xương của Lâm Mộc Hàn, xoay người chỉ vào Hàn Thanh Nhiên: “Mẹ nó sớm muộn gì anh cũng đập cậu một trận.”
“Dẫn đi hết.” Cảnh sát vung tay, ra lệnh đưa tất cả bọn họ lên xe cảnh sát.
Hàn Thanh Túc bị bắt tách khỏi Lâm Mộc Hàn, trước khi buông tay nhau ra, hắn siết tay Lâm Mộc Hàn một chút, thấp giọng nói: “Anh không ngờ Thanh Nhiên lại báo cảnh sát, đều là hiểu lầm, để anh nghĩ cách.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn, mặt không cảm xúc: “Anh chán rồi?”
Hàn Thanh Túc nhìn đôi mắt đỏ hoe của y, trái tim như bị bóp nghẹn một phen, mang tới nỗi đau xa lạ lại chua xót. Hắn cắn chặt răng, cười một tiếng: “Không, vẫn còn mới mẻ lắm.”
Lâm Mộc Hàn buông tay hắn ra, không quay đầu lại, bước lên xe.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.